Tình Yêu Của Thiếu Gia

Chương 15: Cơn thịnh nộ




Sin đang ngồi coi phim hoạt hình cùng với chó Mina,một buổi chiều yên ổn không bị Ron bắt đi đâu cùng hết.Tính đến nay đã là hơn một tháng rưỡi Sin và Ron quen nhau,chỉ còn một tuần nữa thôi cô bé sẽ được tự do không bị ai gò bó nữa,nghĩ đến đó Sin lại cảm thấy khỏe trong người.

Nhưng…đời không như ta mong đợi,Sin chưa kịp “hưởng thụ” hết buổi chiều tự do thì….

-[cái gì?cậu không thể để cho tôi yên thân được một ngày sao??]_Sin nói gần như hét lên trong điện thoại.

-[ừ!]_Ron đáp gọn lỏn

-[không đi đâu,bữa nay tôi muốn ở nhà]

-[nếu cô đi bữa tối hôm nay tôi sẽ không kiếm tới cô hai ngày tới.OK?]

-[còn nếu tôi không đi thì sao?]

-[thì tôi sẽ kiếm tới cô bảy ngày còn lại.Tôi đợi cô trước cổng,ra thì ra không ra thôi tùy ý]

“Tự do bảy ngày còn lại ư?nếu vậy sướng còn gì bằng,chắc gần hết hai tháng nên cậu ta muốn…đi chơi buổi cuối cùng đây mà,nếu vậy thì mình đi,hê hê”

-[ừ,đợi tôi 1’ ra liền]

Sin cắt máy rồi chạy thật nhanh đi lấy cái áo khoác mặc vào đi ra cổng.Ron đã đứng chờ sẵn ở đó.

Trong xe…

-Cậu định dắt tôi đi đâu vậy??

-Đi chơi chứ làm gì,vậy cũng hỏi.

Xe chạy được một lúc đột nhiên đi vào một con đường lạ lẫm,đây chắc chắn không phải là nơi Ron định dắt Sin đến!Mà đường này nhìn quen quen.

Sin ráng vắt óc ra suy nghĩ xem đây là đường dẫn đi đâu,sau một hồi cô bé mới nhớ ra nổi.

-cậu đi vào đây làm gì?

-rước bé Yum

-sao cậu biết chỗ bé Yum đang ở mà lại chứ_Sin há hốc

-đối với tôi việc đó không khó,một ngày là tìm ra ngay!

Sin nghiêng đầu lại nghĩ,đúng là đối với thế lực và gia thế của cậu nhóc thì chắc không khó để tìm được nơi bé Yum đang ở.

…………..

Xe dừng lại ở đầu cổng để Sin vào dắt bé Yum ra.Được một lúc thì trong nhà đột nhiên to tiếng.

-Mày hỏi bé Yum ở đâu là thế nào??mày bỏ nó cho rãnh nợ để mày xài tiền thoải mái đã rồi giờ mày còn nói là dắt bé Yum đi chơi nữa à??_một giọng phụ nữ nạt lên.

-con gửi tiền của dì Trâm hết cho thím năm để thím nuôi bé Yum dùm con rồi mà,tại dì Trâm đi công tác còn con phải bận đi học nữa sắp thi rồi nên con mới gửi nhờ tới khi con qua thi thì con dắt bé Yum về,giờ thím năm nói không có bé Yum ở đây là sao??

-cái con này,ý mày nói là tao đã nhận tiền của mày rồi mà không thèm nuôi bé Yum để nó đi tùm lum rồi mất biệt luôn đó hả?cha ****** chết nên không có ai dạy dỗ nên mới ******* dám c h ữ i xéo cả thím mày như thế này chứ gì?mày với con Trâm là một thứ một,dòng cái thứ phản ăn cháo đá bát!_người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi liên tục lấy tay chỉ vào mặt cô bé.

-Con biết bé Yum không bao giờ đi tùm lum như thím đã nói đâu,thím năm hãy nể tình cha con mà đưa bé Yum ra đi,thím giấu nó làm gì chứ??nếu không muốn nuôi nó thì con sẽ dắt nó về luôn không làm phiền tới thím nữa ạ_Sin trong lòng nóng như lửa,cô bé biết bà thím này không thương yêu gì bé Yum và Sin nhưng trong tình thể bắt buộc Sin không biết nhờ tới ai,bên nhà bà thì chỉ còn có thím năm và bà của cô bé là còn ở đây,mà bà thì bệnh nặng lắm rồi không còn sống được lâu nữa còn lại tất cả mọi người khác đều đã chuyển đi nơi khác sống.

-tao muốn nuôi nó hay không là tùy,chính mày đã năn nỉ nhờ tao giúp đỡ kia mà chứ mày đâu có bắt buộc là tao phải nuôi nó_bà thím năm hất hàm

-dì nói vậy là sao hả?dì đã đưa bé Yum đi đâu??_Sin hét lên

-mày…mày dám nạt luôn cả thím mày luôn hả con quỹ cái!_thím năm lăm lăm đi tới gần Sin và tát thẳng cho cô bé một bạc tay mạnh đến nỗi suýt nữa cô bé ngã nhào xuống đất.

Sin đưa đôi mắt đầy căm phẫn nhìn bà thím của mình,do “tức nước vỡ bờ” không làm chủ được mình nên cô bé đã nhào đến bóp cổ bà thím năm.

-lâu nay tôi đã nhịn bà lâu lắm rồi,nói đi bé Yum đang ở đâu hả?nếu không nói thì đừng có trách Kim Huyền Nhã đây ác độc,lúc trước khi bà bắt nạt mẹ tôi tôi đã cảnh báo bà rằng bà hãy coi chừng tôi nếu không cũng có ngày Huyền Nhã đây giết bà luôn mà.Chỉ vì mẹ kêu tôi đừng chấp bà làm gì nên tôi cũng không nói,bà đã làm tổn thương mẹ tôi biết bao nhiêu lầm rồi bây giờ là tới bé Yum.KHỐN KIẾP_Sin gằng từng chữ một,cô bé ngày một mất bình tĩnh và càng xiết chặt cổ bà ta hơn.

-mày…b..uông…tao ra…cái con…điên này_thím năm bị Sin bóp cổ đến nổi mặt cắt không còn miếng máu mà vẫn mạnh miệng.

Thấy tình hình không ổn Ron lập tức chạy vào trong nhà.Thấy Sin đang cực kì phẫn nộ và dần mất hết bình tĩnh,còn bà thím liên tục giẫy giụa vì nghẹt thở.

-Sin buông tay ra đi,bà ta sẽ chết mất_Ron chạy đến kéo tay Sin ra nhưng cô bé xiết quá chặt,chặt đến nỗi người mạnh như cậu nhóc mà còn không thể kéo ra được huống chi là người đang bị Sin “hành hạ”.

-tránh ra đi_cô bé lấy chân đạp thẳng vào bụng Ron.-tôi hỏi lại lần nữa,BÉ YUM ĐANG Ở ĐÂU?!!??

-đừng…đừng bóp cổ nữa,Yum…nó đang…ở…tr..ong chùa…gần…co…n…phố…nà…y_bà thím năm nói ngắt quãng.

Nghe đến đó Sin mới thả tay ra và lao ra khỏi nhà mặc kệ Ron đang ngồi đó,bà thím năm té bịch xuống đất,ho sặc sụa.Ron bị Sin đá một cái đau điếng muốn đứng không nổi.Tuy bình thường Sin có nghịch ngợm và hay cãi lộn với Ron nhưng cô bé chưa bao giờ có “cơn thịnh nộ” kinh khủng như lúc này,đến nổi một thủ lĩnh đánh lộn triền miên như Ron và cũng nhiều lần “trọng thương” (do nhiều cú đánh “tụ lại”) cũng không thể chịu nổi một cú đá của Sin,phải khẳng định rằng lúc một đứa con gái nhỏ nhắn mà “nổi điên” còn hơn sức mấy thằng con trai hợp lại!