Tình Yêu Của Sao

Chương 6




edit: Trà Vô Vị

beta: Hạo Nguyệt & Phong Tuyết

Bộ phim lần này của Trương Mạn Quân được chuyển thể từ một tiểu thuyết khá nổi tiếng với cái tên rất êm tai “Đạp ca hành”.

Đạo diễn Trương nói với phóng viên: “Tôi muốn tập hợp tất cả các danh lam thắng cảnh, núi non hùng vĩ của đất nước lại”. Vì thế lần này tôi đã cùng đội ngũ của mình đi khắp cả nước để chọn cảnh quay.

Thời gian này bộ phim được quảng bá một cách rầm rộ (1), Thái Nhiên cũng tham gia. Dự kiến là một diễn viên phụ diễn chung với cậu ta trong phim cùng một số diễn viên khác được đặt cạnh nhau. Gương mặt của Thái Nhiên trong tấm áp phích được đặt ở phía trước, nữ diễn viên chính chỉ được đặt ở phía sau.

Người đứng bên cạnh tuy cũng lạnh lùng và đẹp trai, nhưng khi đặt kế bên Thái Nhiên thì cậu ta quả thực chỉ như một bông cải xanh*.

* Bông cải xanh: ngụ ý chỉ vật trang trí

Thái Nhiên phải quảng bá cho bộ phim, mà bộ phim cũng cần cậu ta đi tuyên truyền.

Trương Mạn Quân với Thái Nhiên có một đêm hoa tiền dưới ánh trăng (có thể hiểu là một đêm xuân), khi tỉnh dậy thì ít nhất cậu ta cũng bớt đi được một năm vất vả, tôi cũng bớt đi được một năm làm lụng cực khổ. Mọi người nói thử xem mắc mớ gì tôi phải giận dỗi?

Tôi đứng ở đầu đường, gió lạnh thổi qua, nhìn lên tấm biển quảng cáo thật lớn, thấy được hình dáng nổi bật của Thái Nhiên. Tôi nghĩ, mười năm nữa ư, bây giờ cậu ta còn rất trẻ. Mười năm, hai mươi năm sau, sức quyến rũ của cậu ta chắc hẳn là không ai có thể cưỡng lại được.

Nhưng thật ra cậu ta không cần phải thành công ngay lúc này. Nghệ sĩ bây giờ lên nhanh chừng nào thì càng dễ chìm từng đó, lớp trẻ nổi lên, mỗi người một vẻ, đều là quốc sắc thiên hương, nhanh nhẹn hoạt bát cả, đem người cũ ra so với họ chỉ càng thấy thất vọng. Hơn mười năm hay hai mươi năm nữa, chỉ cần cậu ta còn có thể giữ được sự tự tin, có thể cười một cách tự nhiên như trước đây cũng đã là tốt, quá tốt rồi.

Thái Nhiên đi theo đoàn làm phim đến phủ Hoàng Long ở Tứ Xuyên diễn. Phủ Hoàng Long (2) nằm phía sau khu bảo tồn thiên nhiên Cửu Trại Câu (3), giữa năm chính là khoảng thời gian đẹp nhất ở nơi đây, nước ao có màu xanh lam, trên núi, cây mọc tầng tầng đang dần dần chuyển sang sắc đỏ. Phía xa xa trên kia, bầu trời trong xanh như viên đá quý ngự trên đỉnh đầu.

Tôi không cùng đi với họ, công việc hiện tại rất bận rộn, aiz… tôi còn phải bưng lấy cái bát cơm của nhà nước chứ. Thời gian này, các thương nhân cần quảng cáo tìm đến tôi, bận rộn đến nỗi tôi thuộc tổ kế hoạch mà phải bị điều sang tổ sản xuất, được phân cho một chức vụ cũng khá nhàn hạ.

Tôi xem xét những thứ cần quảng cáo, nào là đồ uống, dụng cụ thể thao, tây trang này nọ,… cũng không ít. Chụp hình quảng cáo là một chuyện tốt nhưng cũng phải xem xem là bạn đang chụp hình quảng cáo cho cái gì đã. Một anh chàng đẹp trai, mặt lạnh mà lại đi quảng cáo cho nhãn hàng kem đánh răng, cười nhe cả hai hàm ra như một tên ngốc thì chả khác nào lấy tay tự đập bể hình tượng của mình.

Sau đó tôi gặp một người, người mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể gặp lại, chính là cô gái ngồi cạnh chúng tôi hôm đi thử vai.

Tôi liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay, xinh xắn đáng yêu như vậy mà lại có một vẻ mặt nghiêm túc, trưởng thành. Cô ta lúc ấy đang trước cửa phòng tiếp khách của đài truyền hình gọi điện thoại, thấy tôi nhìn mình chằm chằm hình như cũng nhận ra nên đến chào hỏi tôi.

“Cô là cô gái ngày hôm đó?”, cô ta cười hiền lành.

Tôi hỏi cô ấy: “Cần tìm người nào sao? Để tôi giúp cô đi thông báo một tiếng, đảm bảo là tìm được ngay thôi”.

Cô ấy lắc đầu, nói: “Không, tôi đang chờ bạn trai”.

“Tôi còn nhớ rõ, cậu ta hình như tên là Đường Bân thì phải?”.

Cô ấy có vài phần cảm khái: “Đúng rồi”.

“Cậu ta cũng được tuyển à?”.

“Phải, nhưng bất quá vai của anh ấy trong bộ phim này chỉ có sáu lời thoại mà trong đó đã mất hai câu là: “Tuân mệnh”.

Tôi an ủi cô ấy: “Mới bắt đầu ai cũng như vậy cả”.

“Cũng đúng”, cô ấy cười: “Ít nhất là có một cái vai để diễn, còn hơn không. Anh ấy đóng vai một tên sai dịch”.

“Tôi phải lên trên rồi, cô có cùng đi không hay là cứ đứng đây chờ?”.

Cô ta khoát tay nói: “Đã chờ đến hai tiếng rồi, giờ tôi có lên hay không cũng thế thôi”.

“Rồi thế nào nữa?”, tôi hỏi.

Cô ấy nói: “Chờ vậy thôi. Bắt đầu chờ đợi từ khi anh ấy được người đại diện nhìn trúng, chờ cho đến khi anh ấy nhận được thông báo, chờ anh ấy đi xã giao, chờ anh ấy trở về như lời ước hẹn. May là tôi không phải thực vật, tôi còn có chân, nếu không kiên nhẫn mà chờ được thì còn có thể đi loanh quanh”.

Đúng lúc này bạn trai của cô ấy từ thang máy bước ra, nhìn thấy cô ấy, lập tức lớn tiếng kêu.

Tôi ngại giao tiếp nên chạy vội vào thang máy, cửa trước khép lại nhưng vẫn còn nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.

Chàng trai nói: “Cô ta là người quản lí của tên tiểu tử họ Thái kia, sao em lại có thể ở cùng một chỗ với cô ta?”.

“Nhưng cô ấy là người rất tốt mà”.

“Là cô ta chỉ thị cho Thái Nhiên quyến rũ đạo diễn, nếu không vai nam chính trong phim đã là của anh rồi”.

“Suỵt! Cô ấy nghe được bây giờ, cẩn thận”.

Chú thích:

(1): Nguyên văn là “Như hỏa như đồ” (如火如茶). Chữ “Đồ” (茶) là chỉ màu trắng của bông lau. Nguyên ý của câu thành ngữ này là “Đỏ như lửa, trắng như bông lau”, thường dùng để chỉ khí thế rầm rộ.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Quốc ngữ – Ngô ngữ”

Cuối thời Xuân Thu, theo đà nước Ngô ngày một lớn mạnh, Ngô vương Phù Sai luôn luôn có dã tâm làm bá chủ Trung Nguyên. Năm 482 công nguyên, Phù Sai thống lĩnh đại quân đến Hoàng Trì của nước Vệ (tức phía tây nam huyện Phong Khưu, tỉnh Hà Nam ngày nay), rồi mời vua các nước chư hầu đến kết bang bầu ông làm bang chủ. Nhằm răn đe các nước chư hầu, Ngô vương ngay đêm đó đã dàn 30 nghìn quân mã của mình thành ba đạo tả, trung, hữu, mỗi đạo 100 hàng, mỗi hàng 100 quân hình thành thế trận. Nhà vua một tay cầm búa, một tay giơ cao cờ hiệu hình hổ gấu dẫn đầu trung quân. Đạo quân này đều mặc khôi giáp trắng, chiến bào trắng, cờ xí trắng, ngay đến đuôi tên cũng làm bằng lông vũ màu trắng, xa trông chẳng khác nào một dải hoa trắng. Mười nghìn quân bên trái thì đều mặc khôi giáp đỏ, chiến bào đỏ và đuôi tên đỏ, trông đỏ rực như lửa. Còn đạo quân bên phải đều mặc toàn đồ đen. Trông chẳng khác nào một đám mây đen. Sáng hôm sau, ba đạo quân kéo đến địa điểm kết bang dàn thành thế trận, các vua chư hầu nhìn thấy khí thế quân Ngô lớn mạnh và uy nghiêm như vậy đều sợ khiếp vía, buộc phải công nhận Ngô vương Phu Sai làm bang chủ. Hiện nay, người ta vẫn thường dung thành ngữ này để chỉ khí thế to lớn.

(2): Danh thắng nằm ở khe núi Hoàng Long thuộc huyện Tùng Phan, Châu A Bá, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. Đây là khe núi kéo dài từ Nam sang Bắc của dãy núi Ngọc Thúy, dài gần 8km. Hoàng Long nổi tiếng với “tứ tuyệt” gồm: hồ nước ngũ sắc, núi tuyết, khe sâu, rừng già. Trong đó cảnh sắc đẹp nhất của Hoàng Long là bãi nham thạch nằm dưới khe núi. Các lớp đất đá ở đây thường có màu vàng, nhấp nhô như những làn sóng uốn lượn, trông giống như những con Rồng Vàng, đó là lý do vì sao khu danh thắng này được lấy tên là Hoàng Long. Bãi nham thạch uốn lượn này được ví như là Hoàng Long thiên hạ tuyệt.

(3): Khu bảo tồn thiên nhiên Cửu Trại Câu là một trong những danh thắng nổi tiếng vào bậc nhất của Trung Quốc. Khu bảo tồn thiên nhiên Cửu Trại Câu được hình thành trên dãy núi đá vôi, nổi tiếng nhờ hệ thống các hồ đa sắc và các thác nước nhiều tầng. Nơi đây luôn nằm trong danh sách những khu du lịch nổi tiếng nhất của Trung Quốc và được New York Times xếp trong danh sách “1000 nơi phải đến trước khi chết”.

Tôi mang theo vài cái hợp đồng quảng cáo khá tốt đã cẩn thận lựa chọn, đến tìm Thái Nhiên. Bọn họ đã sớm đem “mặt trận” chuyển đến Lệ Giang. Đó cũng là một nơi cũng rất đẹp. Mà bây giờ á, phàm nơi nào còn giữ lại được những giá trị truyền thống, những nét văn hóa, cái mộc mạc, giản dị của mình thì đều đẹp cả. Tôi từ máy bay nhìn xuống, đập ngay vào mắt là một màu xanh ngút mắt, trông thật đẹp, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi, cảm giác thật là thư thái.

Nơi này thực sự là rất đẹp nha, huống hồ gì ở nơi này tôi còn có thể gặp được Thái Nhiên.

Thẩm Sướng đến sân bay đón tôi, nói với tôi: “Đoàn làm phim “lập ấp” ở vùng nông thôn hẻo lánh lắm, không có khách sạn nên phải ở nhờ trong nhà của dân làng”.

Đúng là tác phong của Trương Mạn Quân. Cô ta thành công được như thế đều có nguyên nhân của nó cả, phong cách làm việc rất chuyên nghiệp, chấp nhận hy sinh mọi thứ để theo đuổi được sự hoàn mỹ.

“Tôi sẽ ở cùng các cậu”, tôi nói, lại hỏi: “Mà ông chủ nhỏ của cậu có thích ứng được với nơi này không?”.

“Cậu ta không thành vấn đề”, Thẩm Sướng nói: “Thái Nhiên có thể chịu khổ. Vấn đề ở mấy cô gái á, ngày đầu còn cảm thấy mới mẻ, thích thú lắm, kết quả là buổi tối sau khi tiếp xúc thân mật với ve chó, sáng hôm sau liền khóc lóc om sòm đòi về. Đạo diễn Trương nói không thành vấn đề, gọi trợ lí bảo đi tìm mấy diễn viên khác thế chỗ cho các nàng. Kết quả là cả đám im re, không dám hó hé gì”.

Tôi cười rộ lên: “Quả là người đàn bà thép”.

Đến được chỗ quay phim, tôi thực sự ngẩn ngơ. Trương Mạn Quân thật lợi hại, có thể tìm được một nơi đẹp đến thế.

Cây cối rậm rạp còn có cả một cây đa cổ thụ, mấy vũng nước đọng trong veo xanh biếc, dọc hai bên rìa cỏ mọc đầy một loài trắng noãn, hơi nước dày đặc. Họ lấy cây đa làm trung tâm, dựng rất nhiều những ngôi nhà bằng gỗ khác nhau, giống như những căn phòng dã ngoại ngoài trời nho nhỏ ở trong rừng. Hai con ngựa, một đen một trắng được dùng để quay phim đang nhởn nhơ gặm cỏ dưới mấy tàng cây, mấy đứa nhỏ nơi đây đang chơi đùa bên cạnh…

Tôi đặt mông ngồi xuống, không muốn làm bất cứ việc gì cả. Đây là Đào Viên, là thánh địa, ngay tại nơi đây tôi có thể ngồi thiền dưới gốc cây đa này mà lĩnh ngộ được giáo lí của Phật giáo…

Một đứa bé người địa phương chạy đến, nắm lấy tay tôi, xòe ra và đặt một vòng hoa vào đó. Đó là một loài hoa trắng noãn, rất thơm mà tôi thì lại không biết tên.

Tôi nói: “Thật xin lỗi, chị không có tiền”.

Mấy cô bé thì thầm nói vài câu, Thẩm Sướng giải thích cho tôi nghe, đây là quà tặng, không mất tiền.

Tôi cảm động, vội vàng giơ hai tay nhận lấy vòng hoa, đội lên đầu. Hoa thơm quá, tôi cười nói: “Cái này là dùng để mời ong gọi bướm đến đây. Nếu tôi đội vòng hoa này vào, ngủ dưới mấy tàng cây, chỉ trong chốc lát thôi sẽ có hắc mã hoàng tử đến hôn tôi, gọi tôi thức dậy”.

Thẩm Sướng bĩu môi: “Bà chị nhìn lại đi, mặc quần tây áo sơ mi như vậy, hắn ta nhìn thấy sẽ nghĩ chị là con trai mà chạy mất đấy”.

Tôi cùng cậu ta đến chỗ ở của Thái Nhiên. Thái Nhiên không có ở đó, Thẩm Sướng cũng không biết cậu ta đi đâu rồi. Cậu thanh niên này, khẳng định là một mình không chịu nổi tĩnh mịch. Bên ngoài cảnh sắc động lòng người như vậy, các cô gái lại xinh đẹp đến thế. Cậu ta chắc hẳn là phải cố gắng phấn đấu ra ngoài nhiều một chút rồi.

Phòng ở tuy cũ nát nhưng cũng rất sạch sẽ, giường chiếu, đồ đạc, đều mới cả. Cạnh giường còn có một cái bàn học nhỏ, bên trên đặt một cái đèn. Tập kịch bản đang mở ra, dang dở được đặt trên đó, hình như cậu ta cũng cẩn thận nghiên cứu. Điều này khiến tôi rất yên tâm, cậu ta vẫn là một đứa nhỏ cần cù chịu khó.

Thẩm Sướng đi một vòng, trở về nói: “Không biết cậu ta lại chạy đi đâu nữa, lúc tôi đi đón chị thì cậu ta vẫn còn đang ngủ trưa mà”.

“Quên đi”, tôi nói: “Cậu ta đã lớn như vậy rồi, sẽ không quậy phá gì đâu. Xung quanh nơi này lại không có bộ tộc ăn thịt người nào, không xảy ra án mạng được đâu”.

Vòng hoa trên đầu thực sự rất thơm, tôi chỉ mới đứng đó một lúc mà hương thơm đã tràn ngập căn phòng nhỏ này rồi. Gian ngoài là của chủ nhà ở, họ có cái xích đu nhỏ bện bằng cây mây. Tôi ngồi lên đó, dùng chân đẩy. Tiếng kẽo kẹt vang lên.

Chủ nhà nhiệt tình chiêu đãi chúng tôi, họ bưng rượu gạo ra. Vị không cay một chút nào, ngọt lắm, tôi uống hết ly này đến ly kia cứ như là đang uống nước vậy.

Chủ nhà nói với tôi: “Cẩn thận, uống ít thôi, rượu này là loại ngấm từ từ đấy”.

Tôi uống no cả cái bụng rồi họ mới nhắc tôi.

Trời tối dần, chân trời cũng dần ngả sang màu hồng của ráng chiều. Màu hồng, hoa hồng, Marco Polo (4) đi du lịch đến Trung Quốc, phát hiện chúng bên một bờ ruộng, liền đem về trồng ở Châu Âu, từ đó chúng trở thành biểu tượng của tình yêu.

Nhớ khi tôi dạy Thái Nhiên điều đó, cậu ta tiện tay cầm lên một cành hoa hồng, đưa lên mũi ngửi chút rồi cười nhẹ. So với hoa hồng cũng chẳng thô tục. Nhưng cậu ta dù có cầm cành hoa gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào mất đi hình tượng.

Tôi ngồi tựa vào xích đu, từ từ đẩy. Đêm nay bầu trời không trăng nhưng lại có đầy những ánh sao. Chúng cứ chớp chớp, nháy nháy cứ như là đang lao về phía tôi, tôi choàng một tấm chăn mỏng lên người.

Tôi ợ, miệng tràn ngập cái hương vị ngọt ngào của rượu.

Lúc này Thẩm Sướng gọi tôi xuống ăn cơm. Bụng tôi giờ toàn rượu, sao còn ăn nổi?

Cậu ta nói: “Chị đang chờ Thái Nhiên à? Đừng chờ, hình như cậu ta đang đi cùng Trương Mạn Quân ra ngoài chọn cảnh quay”.

Tôi mở choàng mắt ra nhớ lại ngày trước.

Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt hoảng sợ, lắp bắp nói: “Cũng… không hẳn… Cậu ta… Người ta nói thế…”.

Tôi phất tay, nói: “Cậu xuống trước đi”.

Cậu ta còn kém quá, tôi chưa đánh mà đã sợ.

Sau đó, sau đó … tôi ngủ thiếp đi. Cuối cùng tôi cũng tin lời của chủ nhà, rượu này là từ từ ngấm mà ngấm cũng không phải bình thường đâu, tôi mơ mơ hồ hồ cứ như lọt vào trong một đám sương mù, ngã gục vào xích đu, cơ thể bỗng cảm thấy thật nặng nề.

Tôi còn có chuyện quay quảng cáo cần nói với Thái Nhiên, tất nhiên là phải đợi cậu ta về rồi. Cậu ta sẽ không có khả năng cùng Trương Mạn Quân ở nơi hoang vu này mà qua đêm đi? Tôi nghĩ, hai người này lá gan đúng là không nhỏ.

Chờ… aiz… chờ… luôn có một người ở nơi nào đó, chờ đợi một người mãi trong vô tận.

Chú thích:

(4): Marco Polo (1254 – 1324) là một thương gia và nhà thám hiểm gốc Ý. Trong số các nhà thám hiểm, ông, cùng cha (Niccolò) và chú (Maffeo), là những người châu Âu đầu tiên đến Trung Quốc (nơi mà Marco Polo gọi là Katai) bằng Con đường tơ lụa cũng như đến thăm vị khả hãn Mông Cổ Hốt Tất Liệt (cháu của Thành Cát Tư Hãn). Những cuộc du hành của ông đã được ghi lại trong cuốn IIMilione (sách còn được biết với các tên Marco Polo du ký và Miêu tả thế giới). Hiện nay Marco Polo được nhiều người coi là một trong những du hành gia vĩ đại nhất, mặc dù rằng những người thời ông chỉ coi ông như một người biết kể chuyện dí dỏm tài tình, còn những câu chuyện của ông là những chuyện hoang đường, viễn tưởng.