---lời tác giả----
Mình đang ở Nhật nên truyện này sẽ liên quan không ít đến Nhật Bản. Nhưng thay vào đó, những gì mình viết về con người, xã hội, và cuộc sống thường nhật sẽ đều là thật (Theo như những gì mình biết).
******
Mười hai năm.
Khoảng thời gian không phải là quá dài cho một đời người, nhưng đủ để khắc lên vết sẹo dài nơi phía sau lồng ngực. Và để bảo vệ bản thân, tôi chọn cách khép mình lại.
Ngồi trên máy bay, thầm nghĩ về tương lai.
Được thôi. Không thể phủ nhận mình thật bé nhỏ. Biến mất một người trong dòng đời cũng không khác với việc sa mạc mất đi một hạt cát là mấy.
Nhưng nếu đó là một người bình thường.
Và tôi thì không muốn như vậy.
Không muốn một cuộc sống bình thường, không muốn làm kẻ bị chi phối, không muốn trở thành trò tiêu khiển cho bọn nắm tiền nắm quyền.
Đó là lý do tôi có mặt ở chuyến bay này.
Nhật Bản - đất nước tôi sẽ đặt nền móng cho bước ngoặt của cuộc đời.
***_______________
-"すみません。東京へ来ました。お客さん"
(Xin lỗi đã đánh thức quý khách nhưng chúng ta đã đến Tokyo rồi ạ)
Cô giật mình tỉnh dậy, đã hai mươi giờ ba mươi lăm phút theo giờ Nhật Bản. Vậy là đã tới nơi. Sau bao nhiêu thủ tục thì hành lý đã trở về với chủ.
Tay xách hành lý đi ngang dọc đại sảnh sân bay. Nơi đây thật phồn thịnh, khác xa so với một Việt Nam bé nhỏ, nghèo nàn. Người người chen chúc, lấn át, tay dơ cao những tấm bảng để nhận biết người thân, bạn bè.
Nếu bỏ qua những dòng chữ trên đó, bạn sẽ cảm thấy mình như người nổi tiếng đang được Fan hâm mộ hò reo và chào đón nồng nhiệt.
Nhưng đó là "nếu", và khi quay về với thực tại bạn sẽ hụt hẫng nhận ra rằng: chỉ có mình là lạc lõng. Không người thân, không người đón, không một ai chờ đợi.
Tay kéo hành lý rảo bước trên tấm thảm kính trong suốt như gương, cô tự mỉm cười an ủi bản thân. Sẽ có một ngày, một ngày không xa...
"RẦMM"
Tiếng động này giống như sấm dền vậy. Choáng váng đầu óc, còn có cảm giác lạnh ở sống lưng.
Không sai, cô bị đụng ngã.
"Tách..tách....tách..."
Chói mắt quá. Theo phản xạ đưa tay lên che mắt thì gặp phải chướng ngại vật, cái gì đó rất mềm, mượt, giống như là tóc vậy. Mùi thơm phảng phất dễ chịu quá.
Là loại dầu gội nào đây?
Có đắt không nhỉ? À đúng rồi, cái gì âm ấm ươn ướt trên má vậy???
Aizaaa... Bị ngã đau đến hồ đồ rồi. Sao lại thấy thiên thần đang ở trước mặt mình thế chứ??? Dù là thiên thần thì cũng không được háo sắc. Nghiêm phạt.
"Cháttt..."
Nhận được cái tát trời giáng, anh như tỉnh mộng. Nụ hôn đầu của anh...bị cướp mất rồi. Nụ hôn ngàn vàng mười chín năm gìn giữ, dù là hôn má cũng không được.
Lại còn bọn phóng viên chết tiệt, đã cải trang đến mức này rồi mà vẫn bị nhận ra, mắt bọn này còn ghê gớm hơn công nghệ kỹ thuật hiện đại nhiều.
Làm người của công chúng thật không dễ dàng chút nào.
Còn con bé tóc ngang vai này là sao? Rõ ràng đi không đúng đường lại thừa người khác??? Rõ con gái, luôn tự cho mình cái đặc quyền ba không. Không sai, không có lỗi và không nhận lỗi.
-"わざとじゃない。すみません。本当にすみませんでした。"
( tôi không cố ý, xin lỗi, thật sự xin lỗi)
Nói rồi anh chạy ù khỏi hiện trường. Để lại cho cô nụ cười tỏa nắng.
Đẹp mà điên. Cô thầm nghĩ rồi nhếch môi cười nhạt.
Dù sao cũng phải về phòng trọ để cất hành lý đã. Mệt rồi.
Dù sao thì...điện thoại của anh ta, cô cũng đang giữ. Không sợ không gặp lại.
Đến rơi điện thoại mà cũng không biết??? Haizzzz