Shicmuon nhàm chán đánh giá một vòng nơi ở mới của mình, kéo hành lý quăng phịch một góc, lôi ra chiếc điện thoại đang nhấp nháy, hai mắt khép hờ.
“Có chuyện?”
[Cần nhắc nhở con một chút.] Giọng Lanoste bên kia vẫn bình thản như thường, lại ẩn chứa một tia áp bách không cho phép cự tuyệt. [Ta đưa con tới trường để học, và bồi dưỡng cảm tình với Rood Chrishi. Tuyệt đối không cho phép gây rối.]
“Gì chứ?” Shicmuon nhướn mày, còn chưa đợi hắn tiêu hóa xong bốn chữ ‘bồi dưỡng cảm tình’, Lanoste đã cúp máy, chỉ để lại một chuỗi âm thanh vô nghĩa vang lên trong điện thoại.
Ông già chết bầm này đang âm mưu gì vậy chứ? Shicmuon tối sầm mặt ngồi dậy, một bên mở hành lý xếp vào tủ, một bên suy nghĩ về chuỗi ngày của mình sắp tới. Năm nay hắn vừa tròn hai mươi, so với độ tuổi nhập học của Helios đã là khá lớn, phải học chung với một đám con nít gà mờ lớp Idun thật sự không thoải mái chút nào cả. Cũng may, chịu cảnh này không phải chỉ mình hắn.
Nghĩ tới cái đầu vàng ngồi bên cạnh mình, khóe môi Shicmuon hơi cong, chút bất mãn với chuyện Lanoste ép mình vào trường cũng tan biến không còn một mảnh. Tất nhiên, đối với chuyện lão cha vừa mới cảnh cáo, hắn lựa chọn trực tiếp bỏ qua.
“Lidusis, cậu biết kia là ai không?”
“Người phụ nữ tóc xanh cầm kiếm à?”
“Đúng vậy.”
“Đó là giáo sư Rowell.”
Tiếng nói chuyện vang lên ngoài cửa phòng thu hút sự chú ý của Shicmuon, không khó để hắn nhận ra một trong hai người vừa lên tiếng là Rood. Hắn bật dậy, mang theo chút ngạc nhiên tiến tới gần cửa.
Bên ngoài, Rood và Lidusis vừa tạm biệt Dio, đang lên đường trở về phòng. Chợt, một bóng người màu xanh lọt vào tầm mắt Rood. Giữa một dàn học sinh mặc đồng phục Helios, chiếc áo choàng trắng dài tới bắp chân cùng thanh kiếm đen giắt bên hông người phụ nữ này khiến cô ta trông nổi bật hơn hẳn.
“Trường này cho phép các giáo sư đem vũ khí bên người sao?” Rood ngạc nhiên hỏi. Tới đây đã mười ngày, cậu chỉ quan tâm đến một số luật lệ cơ bản và nhớ mặt vài giáo sư phụ trách lớp mình. “Tớ chưa từng thấy cô ấy.”
“Giáo sư Rowell không giống chủ nhiệm Heil lớp ta đâu, cô ấy phụ trách huấn luyện thành viên câu lạc bộ.” Lidusis nói. “Rowell cũng là người duy nhất trong trường này đem theo vũ khí, vì cô ấy là chủ nhiệm câu lạc bộ kiếm đạo, đồng thời còn là cận vệ tùy thân của công chúa hoàng gia.”
Hai người vừa đi vừa nói, mắt thấy cửa phòng đã ngay phía trước, một cái đầu nâu đỏ chợt ló ra từ căn phòng bên cạnh dọa cả hai muốn nhảy dựng.
“Shi… Baldwin?” Rood nhìn kẻ mình muốn né nhất đang đường đường chính chính xuất hiện trước mặt, lại còn bước ra từ căn phòng vẫn luôn để trống bên cạnh, nhanh chóng hiểu ra điều gì, đáy lòng rầu rĩ không thôi.
“Chào… anh.” Lidusis cũng bất ngờ không kém, nén xuống cảm giác khó chịu, nhỏ giọng chào hỏi.
“Anh ở phòng này à?” Rood nhìn chìa khóa 105 mình đang cầm trong tay, lại nhìn số 106 to đùng trên đỉnh đầu Shicmuon, không cam lòng hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta là hàng xóm rồi nhỉ, nên chào hỏi nhau chứ?” Shicmuon hiển nhiên cũng nhận ra điều này, có chút bất ngờ, ánh mắt sắc bén liếc qua Lidusis. “Cậu là Artian?”
“Phải.” Lidusis cảm nhận được một luồng địch ý rất rõ ràng phát ra từ người đối diện, kéo kéo khóe miệng, cứng ngắc phun ra mấy chữ. “Tôi là Lidusis Dien Artian, hân hạnh… được gặp anh.”
“Nhàm chán.” Nhìn vẻ nhút nhát rụt rè phối trên hình thể lực lưỡng không thua gì mình của Lidusis, Shicmuon hơi thất vọng bĩu môi. Nguyên bản còn đang tò mò muốn nhìn thằng quý tộc chung phòng với Mực bộ dạng ra sao, không ngờ lại là tên yếu đuối gặp ở lớp hồi sáng. Thế này thì đánh đấm kiểu gì?
Rầm!
Shicmuon không nói một lời, đóng cửa.
“Baldwin có vẻ rất ghét tớ.” Lidusis nói khi hai người vừa bước vào phòng.
“Cậu không cần quan tâm tên đó đâu, hắn luôn mang địch ý với cả thế giới mà.” Rood không chút để ý trả lời, hứng thú lúc này quay về phía giáo sư Rowell. Trải qua một thời gian ở chung, cậu cũng hiểu được Lidusis bình thường ít nói nhưng thật ra là người am hiểu rất nhiều chuyện, có lẽ một phần cũng do xuất thân của cậu ta. “Giáo sư Rowell là người duy nhất trong trường mang theo vũ khí sao?”
“Nếu chỉ xét công khai thì đúng là vậy.” Lidusis gật đầu. “Cô ấy ngoài việc sinh hoạt trong câu lạc bộ, thời gian còn lại đều ở chỗ công chúa Yutiarien.”
“Chuyện lựa chọn câu lạc bộ trong học viện có bắt buộc không?” Rood ngồi xuống, hỏi. Cậu vốn không nghĩ tới trong trường này còn có hình thức sinh hoạt náo nhiệt như vậy. Nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ cậu sẽ tham gia vào huấn luyện kiếm đạo chỗ giáo sư Rowell.
“Bắt buộc, mỗi người đều phải chọn một câu lạc bộ.” Lidusis ngồi xuống ghế đối diện Rood. “Chuyện này sẽ bắt đầu sau khi lớp Idun chúng ta kết thúc khóa huấn luyện thực tiễn đầu tiên, có lẽ là vào tháng sau.”
“Cậu định tham gia câu lạc bộ nào vậy?” Rood hỏi.
“Tớ…” Mặt Lidusis hơi đỏ lên. “Tớ thích bóng rổ.”
Bóng rổ? Rood sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười. “Rất hợp với cậu.”
“Thật sao?”
“Ừm, cậu lớn lên cao thế này, lại có đam mê, tập bóng sẽ không thành vấn đề.” Rood cười. “Nếu tham gia vào đó, cậu cũng sẽ quen được nhiều bạn hơn. Tớ muốn xem cậu chơi bóng rổ.”
Tớ không cần quen thêm bạn! Môi Lidusis khẽ động, lời này chưa kịp nói ra lại bị một câu cuối kia của Rood ngăn lại. Cặp mắt tím sẫm lóe lên một tia sáng, Lidusis cười đáp. “Được.”
“Phải rồi, chủ nhiệm câu lạc bộ bóng rổ là ai thế?”
“Là giáo sư Lispen.”
oOo
Khu nhà Hereis.
Trong một căn phòng xa hoa ở tầng ba, Chevel nằm trong bồn tắm rộng lớn được lát bằng đá cẩm thạch, trước mặt đặt một ly rượu trái cây, hai mắt nửa khép nghe tin tức mới nhất trên chiếc ti vi treo tường.
Rầm!
Một tràng âm thanh cực kỳ sát phong cảnh vang lên. Chevel giật mình nhìn cánh cửa bị mở toang cùng bóng người không tính là xa lạ chạy xộc vào phòng, gân xanh trên trán bạo phát, không chút do dự cầm ly thủy tinh quăng về phía kẻ vừa tới.
“A, Chevel, bình tĩnh, tớ không cố ý!” Bóng đen rất ủy khuất kêu lên, một bên linh hoạt chụp được chiếc ly, đặt xuống bàn đá gần đó.
“Xông vào phòng tắm của tao mà còn nói không cố ý, ngứa đòn phải không?” Chevel nghiến răng, đứng lên vơ lấy một cái khăn tắm gần đó che đi bộ vị quan trọng, cặp mắt vàng kim nhìn chằm chằm kẻ vừa phá hư khoảnh khắc thư giãn của mình đang nhanh như thỏ chạy ra ngoài.
“Đàn ông con trai, nhìn một cái thì có mất cái gì? Cậu cứ làm quá!” Trong phòng khách, thiếu niên một thân đồng phục tinh anh Hereis, tóc tím mắt tím, khuôn mặt anh tuấn nhã nhặn, ngồi trên ghế như một quý công tử ưu nhã, miệng lại lầm bầm trách cứ.
“Tới đây có chuyện gì? Tốt nhất là lý do chính đáng một chút, nếu không…” Chevel dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, cầm một chiếc khăn lau mái tóc ướt, hai mắt nhìn Linus En Grium tràn ngập đe dọa.
“Chính đáng, đây tuyệt đối là chuyện chính đáng nhất trong những chuyện chính đáng!” Linus không chút bận tâm tới biểu cảm dữ tợn của Chevel, hai mắt lập lòe phát sáng, hình tượng công tử tao nhã lập tức bay biến không còn một mảnh, vẻ mặt phấn khích như chỉ chực lao lên túm lấy cổ Chevel. Nếu không phải ánh mắt người kia quá mức hung ác, có lẽ cậu ta thực sự sẽ làm vậy. “Tớ nghe nói Hắc pháp sư cùng Hầu tước Hadelio đã gặp nhau?”
“Cái gì? Nghe ai nói?”
“Thành viên trong fanclub.” Linus kích động. “Bọn họ tận mắt thấy Hầu tước Hadelio nói chuyện với một người cao lớn mặc áo choàng đen trông rất giống Hắc pháp sư.”
Chevel cật lực giữ bản thân không xông lên giáng một cú vào đầu Linus. “Vì chuyện như vậy mà tới tìm tôi? Áo choàng đen cao lớn cậu biết có bao nhiêu người mặc kiểu đó không hả?”
“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.” Linus khẳng định chắc nịch.
“Cút.” Chevel một cước đá bay Linus, trước khi đóng cửa còn nói. “Thành ngữ không hiểu nghĩa thì đừng có dùng, ghê chết được.”
“A, không phải thì thôi chứ.” Linus xoa trán lẩm bẩm. Tốt xấu gì cũng bạn bè với nhau bao năm, thi lên Hereis cũng thi cùng nhau, bây giờ có chút chuyện cũng không chịu giúp, quỷ xấu tính!
Cơ mà… nhắc tới bạn bè lâu năm, tên Lapis đáng thương, hiện tại hình như vẫn còn là Idun nhỉ?
“Hơ… hắt xì!”
[Lapis, con làm sao thế? Cảm rồi?]
“Không có.” Lapis xoa xoa mũi, mắt nhìn màn hình laptop cao cấp đang hiện ra khuôn mặt một người phụ nữ trung niên quý phái. “Tối nay gió hơi mạnh, mẹ về nhà chưa?”
[Về rồi, bữa tiệc cách nhà ta không xa.] Công tước Nuadly gật đầu, lại nói. [Con ngủ sớm đi, cẩn thận giữ sức khỏe, nếu thiếu gì cứ nói, mẹ sẽ cho người gửi tới trường con.]
“Vâng, mẹ ngủ ngon.”
[Ngủ ngon, Lapis.]
Nhìn màn hình trước mặt dần biến thành một màu đen, Lapis xoa xoa mắt, hướng phía giường bên cạnh nói với chàng trai tóc xanh dương.
“Tớ ngủ trước đây, Dio.”
“Ừm, cậu ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
oOo
“Cấp bậc của một pháp sư được sắp xếp dựa vào độ mạnh cực hạn trong phép thuật mà họ có thể thi triển.”
Phía trên bục giảng, Heil nâng gọng kính, thanh âm từ tốn truyền ra khắp lớp. “Các pháp sư được xếp thứ tự từ cấp 1 đến cấp 7, trong đó cấp 7 chính là pháp sư vừa thức tỉnh. Nói cách khác, khi các em từ một người bình thường có được dấu ấn và trở thành một pháp sư chính thức, cấp bậc của các em sẽ là cấp 7.”
“Thưa giáo sư, ở trường này ai là người có cấp bậc cao nhất ạ?” Một học viên hiếu kỳ hỏi, đây cũng chính là người chuyên đại diện nói ra lời trong lòng của cả lớp – Noidin.
“Người có cấp bậc cao nhất?” Heil sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi nói. “Giáo sư Rowell, cô ấy là pháp sư cấp 2.”
Pháp sư cấp 2?
Một số người từng có vinh hạnh chứng kiến qua thân thủ Rowell đều hết sức kinh ngạc, tiếng cảm thán vang lên một mảnh, không ít người còn nói sẽ tham gia câu lạc bộ của Rowell.
Giáo sư Rowell không đơn thuần chỉ là một giáo sư trong trường, mà còn là cận vệ tùy thân của công chúa, năng lực quả nhiên không thể xem nhẹ.
“Vậy thưa giáo sư.” Noidin tiếp tục vươn tay. “Trường ta pháp sư cấp 2 là cao nhất, vậy những nơi khác thì sao? Có pháp sư cấp 1 không ạ?”
Chân mày Heil hơi nhếch lên, dường như có chút hứng thú với câu hỏi này. “Pháp sư cấp 1, hiện tại chỉ xác nhận được hai người duy nhất trên toàn đế quốc.”
Một số học viên nghe được câu này đã hơi ngờ ngợ danh tính kẻ được nói đến, nhưng vẫn rất hồi hộp chờ đáp án. Heil bình thản nhìn tất cả, ánh mắt như lơ đãng rơi xuống mái tóc nâu đỏ cuối lớp. “Một người là Shicmuon của Hiệp hội.” Dừng một chút, ông tiếp. “Người còn lại là Hắc pháp sư – Blow, có quan hệ đặc biệt với Opion.”
“Shicmuon, tớ có nghe qua cái tên này rồi.”
“Opion không phải công ty giải trí lớn nhất nước sao? Quen được với một nhân vật truyền kỳ như vậy, hâm mộ quá đi!”
“Có phải nghệ sĩ của Opion sẽ được gặp Blow nhiều không? Tớ cũng muốn xin vào đó.”
“Tớ thì muốn làm pháp sư của Hiệp hội.”
“Nghe nói Shicmuon xấu tính lắm đó.”
“Ể?”
“Hắn ta nổi tiếng là người tàn bạo nóng nảy, vô ý chọc phải là toi mạng như chơi.”
“Không phải chứ?”
Tiếng nghị luận náo nhiệt của các học viên không chút ảnh hưởng đến hai nhân vật chính đang được nhắc tới.
Rood ho khan một tiếng, đảo mắt nhìn vẻ mặt lãnh tĩnh của kẻ ngồi cạnh, bên tai không ngừng truyền tới đủ loại nhận xét về cả mình lẫn Shicmuon. Hoàn hảo, tên này hôm nay không nổi khùng.
“Trật tự đi các em.” Sau vài phút, Heil ra hiệu cho cả lớp im lặng. “Đó là hai pháp sư cấp 1 đã được xác định. Ngoài ra, chúng ta không chắc ngoài bọn họ có còn những người mạnh hơn không. Theo những gì được ghi lại, thế lực người thuộc Quỷ điện cũng rất cường đại, khả năng xuất hiện kẻ có sức mạnh tương đương pháp sư cấp 1 trong đế quốc là rất cao.”
“Người của Quỷ điện có phân biệt cấp bậc không thưa giáo sư?” Noidin vô cùng tận tâm.
“Không có tư liệu ghi chép cụ thể về chuyện này, vì từ rất lâu, Quỷ điện đã tách khỏi đại lục. Theo những gì được biết, họ có hình thù kỳ dị cùng sức mạnh khác với người thường. Nhưng các em nên nhớ, dấu hiệu đặc trưng để nhận biết một kẻ xuất thân từ Quỷ điện là hai con ngươi của họ.” Heil ôn tồn giảng giải. “Con ngươi chỉ có một đường kẻ dọc, trông giống như mắt rắn vậy.”
Heil nói xong, cả lớp lại nhiệt huyết sôi trào. Không ai chú ý tới Dio đang nằm gục một góc, nghe đến đây, tròng mắt cam lập lòe một tia sáng quỷ dị, ngẩng đầu nhìn giáo sư Heil trên bục giảng.
Đi so sánh mắt người Quỷ điện với mắt rắn? Lão giáo sư này đúng là không có thẩm mỹ!