Sự cố xảy ra ở thư viện trong ngày thứ hai đi học nhanh chóng bị các học viên ném ra sau đầu. Ký ức của bọn họ về buổi học đó chỉ hơi mơ hồ, nhưng nhìn kết quả cũng không nghiêm trọng quá mức, mọi người liền thống nhất với lý do rằng thùng đá mana đó chỉ vô tình rơi vào lớp bọn họ. Dù sao chuyện cũng qua rồi, tận hưởng cuộc sống học sinh thú vị này mới là điều quan trọng nhất.
Tại phòng hiệu trưởng.
“Lidusis, em thấy ngôi trường này ổn chứ? Có gặp rắc rối gì không?” Hiệu trưởng của Helios là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, đeo một cặp kính tròn trong suốt. Lúc này, ánh mắt bà nhìn về phía chàng trai trước mặt đầy ắp sự quan tâm.
“Không có ạ, em sống rất tốt.” Lidusis cúi đầu, mặc dù mái tóc dài đã che phân nửa khuôn mặt cậu, nhưng hiệu trưởng lại thấy rất rõ khóe môi kia đang nhẹ cong lên. Bà vừa vui mừng vừa kinh ngạc. Dayner liệu có phải lo lắng quá rồi không? Nhìn tình hình thằng bé có vẻ rất tốt.
“Em cũng biết đấy, Lidusis. Cô và mẹ em là chỗ thân thiết, Helios quy định gia đình không được can thiệp vào cuộc sống của học viên, nên nếu có vấn đề gì xảy ra với em ở trường này, cứ nói với cô. Cô sẵn lòng giúp đỡ.”
“Vâng, thật sự không có chuyện gì ạ.” Lidusis một lần nữa khẳng định, cúi người chào hiệu trưởng. “Cảm ơn cô đã quan tâm. Nếu không còn chuyện gì, em xin phép.”
“Được, ở trong trường này cứ thoải mái một chút.” Hiệu trưởng cười gật đầu. Đối với đứa nhỏ cô độc này, bà cũng như Dayner, thương nó như con trai mình vậy. Hiện tại nó sống trong trường này, bà sẽ dùng hết khả năng giúp đỡ.
Đang âm thầm suy nghĩ, một tiếng đập cửa vội vã vang lên. Hiệu trưởng nhìn giáo sư Kan mang vẻ mặt lo lắng chạy vào phòng, ngạc nhiên hỏi.
“Có chuyện gì thế?”
Giáo sư Kan là một người phụ nữ thân hình cao lớn, trên mái tóc nâu ngắn cài một cái nơ xanh, thoạt nhìn khá buồn cười. Cô cầm trên tay một tờ giấy viết rõ bốn chữ ‘đơn xin nhập học’, nói với hiệu trưởng.
“Chúng ta vừa nhận được cái này từ lão chủ tịch Hiệp hội.”
“Lanoste? Ông ta muốn làm gì?” Hiệu trưởng nhận lấy tờ giấy, nhìn lướt qua một lượt, trên đó còn đính kèm ảnh của một người tên là Asujen Baldwin. “Người này… là Shicmuon đúng chứ?”
“Vâng ạ, hắn muốn đến Helios của chúng ta, còn che giấu thân phận nên mới dùng tên giả.” Kan cau mày. “Bây giờ phải làm sao ạ?”
Đối với các pháp sư của đế quốc, tên tuổi Shicmuon thật sự nổi như cồn. Không chỉ vì năng lực và sức mạnh vượt trội, hắn còn làm người ta ấn tượng bởi thái độ kiêu ngạo tàn nhẫn và không xem ai ra gì. Để hắn tới trường này thật đúng là dẫn sói vào nhà. Ai biết được một ngày nào đó mất hứng hắn có lôi cả ngôi trường này ra làm sân tập luyện hay không?
Chỉ cần nghĩ tới cảnh Shicmuon bay lên nóc trường bày ra vài vụ nổ phép thuật, đầu hiệu trưởng và giáo sư Kan đều ẩn ẩn đau. Thật sự bà đang rất muốn quăng phắt cái tờ giấy này đi, nhưng không thể. Lão Lanoste cáo già đó trình bày hoàn toàn hợp lý, các yêu cầu cũng đều có đủ, không thể viện cớ đuổi cậu ta được.
“Để tôi viết thư phản hồi ra điều kiện.” Hiệu trưởng xoa xoa trán. “Một khi hắn có hành động gì gây ảnh hưởng tới việc học tập của học sinh nơi này, lập tức trục xuất.”
“Vâng.” Kan ngẫm nghĩ, quả thực chỉ có cách này hợp lý nhất, bèn yên tâm lui ra ngoài.
Shicmuon tên tiểu tổ tông đó, hi vọng hắn không làm rối tung mọi thứ ở đây.
oOo
Sáng hôm sau, lớp Idun có một tiết học Lịch sử. Rood nâng mắt nhìn vị giáo sư già đang rất hăng hái kể về tình hình đế quốc từ trước đến giờ, trong đầu nhanh chóng điểm qua vài thông tin.
Ở đại lục này có ba thế lực lớn nhất, song song tồn tại từ thuở lập quốc tới nay.
Đầu tiên là Hoàng thất.
Gia tộc cai trị đất nước này là Kansiol. Tính đến thời điểm hiện tại, vương triều Kansiol đã tồn tại hàng trăm năm. Trải qua các đời vua và nữ hoàng, cuộc sống của nhân dân toàn đế quốc cũng có sự thay đổi rõ rệt. Nhưng tới bây giờ, sức khỏe của nhà vua đang dần xấu đi, hai hoàng tử Briel Kansiol và Yumehen Kansiol lại mắc một căn bệnh kỳ lạ, thể chất bẩm sinh đã yếu ớt, còn không thể sử dụng phép thuật. Do đó, người kế thừa ngôi vị chính là công chúa Yutiarien – nữ hoàng tương lai của đế quốc, cũng là thành viên hoàng tộc duy nhất đang theo học ở Helios này.
Thứ hai là Tháp.
Tháp được thành lập bởi một pháp sư có quyền năng tối thượng, hoạt động như một quy tắc và trật tự ngầm của đế chế, cũng là nơi được cho là bắt đầu lịch sử phép thuật. Thế lực của Tháp rất lớn mạnh, sức ảnh hưởng tương đương với lời của đức vua. Nơi này phân ra làm bốn nhánh, với bốn vị chủ tháp khác nhau. Trong đó, quyền lực nhất là Đại chủ nhân – chủ tháp thứ nhất. Quan hệ của Tháp và Hoàng gia không phải đối chọi gay gắt, nhưng cũng không quá thân thiện. Nhà vua cho dù rất kiêng kỵ quyền lực của Tháp, nhưng muốn nói đến chuyện đối phó là không thể. Lâu dần, quan hệ hai bên trở thành hợp tác cùng có lợi, thống nhất không xâm phạm lợi ích trực tiếp của nhau.
Thứ ba là Quỷ điện.
Nếu như hai thế lực kia công khai về hoạt động và thành viên của mình, thì Quỷ điện lại hoàn toàn ngược lại. Theo những gì được kể, nó nằm ở rìa đại lục, tách biệt với toàn bộ các thế lực khác, bí ẩn, nguy hiểm và là nơi chứa những sinh vật khác với người thường. Tương truyền, sở dĩ mang tên Quỷ điện vì nơi đó có cung điện của vua quỷ. Đã từng có rất nhiều người tìm tới đây hòng khai thác chút tin tức giá trị, nhưng đều một đi không trở về. Sức mạnh của người Quỷ điện có thể đối phó với hàng trăm pháp sư của đế quốc. Lâu dần, ngay cả Hoàng thất cũng tỏ ý không muốn dính líu gì tới nó, coi nơi này như một mảnh vương quốc độc lập. Hơn nữa, vì từ rất lâu người của Quỷ điện đã không còn chủ động xuất hiện trước mặt người khác, nên nó dần được xem là cấm địa và tồn tại độc lập, không thuộc quyền cai trị của bất cứ ai, kể cả Hoàng thất.
Ngoài ba thế lực này, còn hai tổ chức nổi tiếng có quyền lực tương đối lớn, đó là Helios và Hiệp hội.
Helios là trường học phép thuật uy tín nhất trong đế quốc, có lịch sử hoạt động khá lâu. Địa vị và tiếng nói của mỗi người ở đây không được quyết định bằng thân phận riêng của họ, mà dựa vào sự khác biệt trong đẳng cấp khi phân lớp. Điển hình, quyền lợi của một Hereis có thể tương đương với một trăm Idun. Các giáo sư của Helios cũng có những năng lực nhất định, và họ có mối giao hảo khá tốt với cả Tháp và Hoàng gia. Đặc biệt, môi trường giáo dục và phát triển của các học sinh đều theo một nguyên tắc nhất định, cho dù thân phận bọn họ có là quý tộc cao thế nào, gia đình cũng không có thẩm quyền can thiệp vào cuộc sống của học viên. Đương nhiên, ngoại lệ duy nhất là tiểu công chúa Yutiarien – người duy nhất có đặc quyền mang theo cận vệ tùy thân vào học viện, và không phải nghe lệnh bất cứ ai trong những trường hợp khẩn cấp. Đặc biệt, một trong hai cận vệ tùy thân của công chúa còn là giáo sư ở Helios.
So với những tổ chức kia, Hiệp hội pháp sư do Lanoste đứng đầu chỉ mới xuất hiện tầm hai mươi năm trước, thời gian hoạt động cũng ngắn hơn. Nhưng với tài lãnh đạo cùng năng lực làm việc quyết đoán, sau hai thập kỷ, Hiệp hội đã trở thành một cái tên không hề xa lạ với mọi người. Pháp sư đào tạo từ đây luôn được đánh giá cao hơn những tổ chức khác. Đáng chú ý, quan hệ của Hiệp hội với cả Tháp lẫn Hoàng thất đều không hòa hảo, thậm chí còn mang hơi hướng thù địch. Nhưng vì cha con lão chủ tịch đều là những tay pháp sư có năng lực cao nhất nhì đế quốc, cũng không ai dám trực tiếp ra mặt tỏ thái độ chống đối với Hiệp hội.
Sau khi tổng kết sơ lược về tình hình theo suy nghĩ của bản thân, Rood ngáp dài, nhàm chán kéo kéo tóc Lidusis.
“Mấy hôm nay Chevel có tới tìm cậu nữa không?”
Lidusis dời mắt khỏi vị giáo sư đang giảng bài hăng say trên bảng, nhìn gương mặt Rood kề sát mình, hai má chậm rãi đỏ lên. “Không có, dạo này tớ không thấy anh ấy lượn qua dãy Idun nữa, có lẽ là đang bận học.”
“Vậy thì tốt.” Rood thản nhiên đáp. Hôm nay là ngày thứ mười bọn họ chính thức học ở trường này. Sau sự cố ở thư viện, cậu và Lidusis đã có mấy lần gặp Chevel. Những trò chọc phá ngớ ngẩn của hắn đều bị cậu ra tay xử lý hết, lặp lại vài lần như vậy, có vẻ hắn cũng chán, có gặp cũng chỉ lườm Lidusis một cái đằng đằng sát khí, còn lại không gây thêm phiền toái gì. Mặc dù cũng khá tò mò về lý do Chevel ôm hận với Lidusis như vậy, nhưng Rood cũng không có ý định chủ động tìm hiểu. Khi nào Lidusis muốn nói, cậu sẽ nghe, còn không cứ như bây giờ, mỗi người đều có một bí mật.
Liếc nhìn Dio đã gục xuống bàn ngủ từ lúc nào, Rood quay sang Lidusis. “Tớ nghe nói sáng hôm qua hiệu trưởng gọi cậu lên văn phòng. Không có chuyện gì chứ?”
“À, cô ấy hỏi tớ học ở trường có quen không.” Lidusis cười đáp. “Hiệu trưởng vốn là bạn thân của mẹ tớ, lúc nhỏ tớ cũng đi cùng mẹ tới thăm cô ấy vài lần.” Nói đến đây, cậu hơi khựng lại một chút. “Phải rồi, sáng nay tớ tình cờ nghe cô ấy cùng vài giáo sư nói chuyện với nhau, hình như sắp tới lớp chúng ta nhận thêm một người đấy.”
“Học sinh mới sao?” Rood ngạc nhiên. Không hiểu sao… cậu thấy hơi lạnh xương sống.
oOo
Shicmuon im lặng nghe vị giáo sư trước mặt đang thao thao bất tuyệt về những quy định của Helios, hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt ngập tràn không kiên nhẫn.
“Anh có nghe tôi nói gì không đấy?” Vị giáo sư phụ trách kỷ luật vô cùng không hài lòng với thái độ tùy ý của Shicmuon, một lần nữa nhấn mạnh về phép lịch sự tối thiểu trong trường học.
“Tôi đã đọc hết báo cáo và nội quy rồi.” Trừng mắt nhìn vị giáo sư, Shicmuon triệt để bộc lộ một mặt côn đồ của mình, cặp mắt xanh lơ ngập tràn đe dọa.
“Thôi được rồi.” Kan thấy tình hình có vẻ không ổn, quyết định ra mặt, quay sang nói với Heil Ibeik. “Giáo sư Heil, Baldwin sắp tới sẽ là học sinh lớp ông, ông đưa cậu ấy đi nhận lớp luôn nhé.”
“Được.” Heil thản nhiên gật đầu, khóe môi vẫn treo một nụ cười xã giao, ra hiệu Shicmuon theo mình về lớp.
Lão cha già chết tiệt! Bước theo Heil tới lớp học của mình, dọc đường đi, trong đầu Shicmuon toàn là gương mặt gợi đòn của Lanoste khi nửa uy hiếp nửa dụ dỗ cậu tới ngôi trường này.
Học lại khuôn phép của người bình thường? Buồn cười thật, tôi đây rõ ràng là bình thường nhất rồi.
Vào tới lớp, dựa theo yêu cầu của Heil, Shicmuon miễn cưỡng đưa mắt nhìn xuống đám học viên loi nhoi, khuôn mặt đầy sát khí giữ nguyên không đổi. “Gọi tôi là Asujen Baldwin.”
“…”
“…”
“…”
Giới thiệu xong rồi à?
Cả lớp đồng loạt im lặng, cũng linh cảm được tay học viên mới này không phải người dễ chọc. Các nam sinh có vẻ e ngại trước bộ mặt sát khí đằng đằng của hắn, trong khi nữ sinh lại bị cuốn hút bởi vẻ đẹp nam tính lạnh lùng.
Từ khoảnh khắc Shicmuon bước vào, cặp mắt xanh oải hương của Rood trực tiếp trừng lớn, phản xạ có điều kiện gục đầu xuống bàn, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của Lidusis.
Ôi không, làm sao có thể là hắn? Sao hắn có thể vào trường này làm Idun như mình, lại còn ở chung một lớp? Kielnode, anh thật sự hại chết tôi rồi!
Trong tâm trạng nửa hoang mang nửa khủng hoảng cúi gằm mặt, Rood không chú ý tới cặp mắt xanh sắc bén của người phía trên đã lia tới đây, sau một thoáng ngẩn ngơ, lập tức hiện lên một tia kích động khó có thể che giấu.
“Được rồi, em sẽ ngồi ở…” Lời của Heil còn chưa nói xong, Shicmuon đã tự ý bước xuống dãy bàn cuối ở góc lớp, dừng ngay trước mặt Rood, giọng nói kiên định không cho phép phản bác.
“Ở đây.”
Lidusis giật mình nhìn tên học sinh mới chỉ sau một cú nâng tay đã tách bàn của cậu và Rood ra, còn trực tiếp lấy qua một cái ghế của bàn trống bên cạnh, đặt vào ngồi ngay cạnh Rood, nhất thời ngây ngẩn.
Toàn thể mọi người trừng mắt nhìn một chuỗi hành động tùy ý của người nào đó, ánh mắt không thể tin nổi nhìn lên giáo sư Heil. Kỳ lạ thay, giáo sư lại không nói tiếng nào, nhắm mắt cho qua bắt đầu bài học mới.
Rood cảm nhận được người kia đang ngồi ngay sát mình, vẫn cố chấp không chịu ngẩng đầu, nội tâm gào thét khóc không ra nước mắt.
Làm ơn có ai đó nói với cậu, đây là ác mộng có được không?