Tình Yêu Của Quỷ Vương

Chương 12: Người đến từ quỷ điện




Shicmuon đảo mắt nhìn lão giáo sư phía trước đầu tiên là lôi gương ra trang điểm, tiếp theo khi nhìn thấy hắn là vẻ mặt như tro tàn, sau đó lại như hạ quyết tâm chiến đấu lôi ra mấy viên đá mana, và giờ thì đang dùng một loại ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, tâm trạng vốn không mấy dễ chịu cũng đã bị lão chọc giận lên phân nửa.

“Nhìn cái nữa tôi cho ông mù luôn tin không?” Vẫn bất động tại chỗ, hắn hơi nâng cằm, giọng nói uy hiếp đầy ngang ngược.

“Shicmuon của Hiệp hội, ngươi tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện này.” Heil một bộ thấy chết không sờn, gương mặt trung niên đã có vài nếp nhăn lúc này lộ ra tươi cười giả dối, bàn tay dưới áo âm thầm siết chặt.

“Giáo sư của Helios? Cũng chỉ là cái loại đức hạnh này.” Cười khinh miệt nhìn bộ dạng khác xa vẻ đạo đức thường ngày của Heil, Shicmuon cũng lười để ý lão, hai mắt nheo lại cảm nhận từng dao động mana xung quanh dù chỉ là nhỏ nhất, sau vài phút, chân thoáng động, nháy mắt đã biến khỏi nơi đó.

Người đi được một lúc rồi, Heil mới âm thầm thở ra, mồ hôi lạnh tuôn đẫm áo, trong mắt lại là vẻ khuất nhục cùng âm u. Danh tiếng kiêu ngạo của Shicmuon sớm đã lan truyền khắp giới pháp sư, ban nãy nếu như hắn thật sự muốn ra tay, lão thề có chết cũng phải lôi hắn theo cùng. Giờ thì hay rồi, càng có thời gian thực hiện kế hoạch.

Vừa nghĩ tới chuyện này, áp lực như núi trong lòng Heil cũng thả lỏng, phất tay ngưng tụ một khối mana hình thành nên một con rối giống hệt thứ đã bị Rowell chém lúc trước. Chỉ có điều, dựa vào uy áp phát ra, có thể thấy đẳng cấp của thứ này so với con trước cao hơn nhiều.

“Tìm và bắt công chúa Yutiarien về đây.” Trầm giọng phân phó một câu nhìn rối mana vâng lệnh rời khỏi, Heil chuyển hướng, thi triển thuật truy tung bắt đầu tìm kiếm các học viên.

oOo

“Anh Blow ơi, bình thường anh thích ăn gì? Uống gì? Có bạn gái chưa?”

Ở một nơi nào đó, một nhóm bốn người đang đi với nhau, không khí trầm mặc liên tục bị phá tan bởi một giọng nói tràn đầy hưng phấn kích động. 

“…Im lặng một chút đi.” Giọng nam yếu ớt vang lên đầy bất lực trước tràng câu hỏi như nã đạn đã xuất hiện suốt từ lúc gặp mặt.

“Bấy lâu nay anh sống ở đâu vậy ạ? Em đã tới trụ sở chính của Opion hỏi thăm rất nhiều lần, nhưng ngài chủ tịch luôn từ chối trả lời chuyện này.”

“Được rồi, cậu im lặng một chút.” Vẫn là giọng nam yếu ớt kia, lần này có thêm chút mất kiên nhẫn.

“Em ngưỡng mộ anh đã lâu lắm rồi, chắc chắn là lâu hơn Lapis và Cynthia đấy, anh có thể cho em số điện thoại không? Địa chỉ nhà em là…”

“Tôi đã bảo cậu im đi cơ mà! Coi chừng tôi cho cậu một đá lăn xuống vực đấy nhé?”

Quác… quác…

Một đàn quạ đen không chút khách khí bay ngang qua đầu Linus sau tiếng hét đầy giận dữ của Blow. Phía sau chàng trai, Lapis tóc vàng và Cynthia Mars phục trang áo choàng bí ẩn cũng có chút không biết nói gì, chỉ đành hướng ánh mắt thông cảm về phía tên fan cuồng vừa bị thần tượng nạt nộ. Đang lúc cả hai cho rằng Linus sắp sửa nước mắt lưng tròng mà đem tâm hồn vừa bị tổn thương lui về góc tường đếm kiến, ngoài dự đoán, thiếu niên tóc tím mắt tím rất có tinh thần nghĩa hiệp bước tới ngồi xổm trước chân Blow, một đôi con ngươi long lanh nước phát xạ ra ánh sáng chọc mù mắt người khác.

“Anh hãy dùng đôi chân này đạp em lăn xuống đó đi.”

Cứu mạng!

Ba người còn lại đồng loạt thét lên. Trước độ cuồng nhiệt thái quá của Linus, cả Blow lẫn hai người kia đều muốn toát mồ hôi hột. Đang lúc Blow định tìm cớ chuồn khỏi nơi này, một tiếng nổ lớn từ phía Tây khu rừng đột nhiên vang lên. Cùng lúc đó, các gốc thực vật đủ chủng loại vốn yên vị rải khắp lối đi bất ngờ biến dạng, rễ đồng loạt bật lên, hóa thành những cánh tay ma quái tấn công mọi người.

Vụt. Vụt.

Phản xạ chỉ trong tích tắc, Blow dùng thanh kiếm được ngưng tụ từ hắc mana chém nát bấy vài gốc thực vật đang tấn công, tốc độ nhanh đến chỉ hiện tàn ảnh. Thực vật bị chém đứt từng cụm đổ sập xuống, trên thân tràn ra một thứ chất lỏng màu lục nhạt, còn có âm thanh như quỷ bị chọc tiết kêu gào phụ trợ cho bầu không khí thêm u ám. Blow lấy thân mình làm tâm, vung kiếm quét một vòng, toàn bộ thực vật biến dị ào ào đổ rạp. Vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc, môi mím lại, cặp mắt xanh lam lóe lên một luồng sáng.

Khoan.

Hình như có gì đó không đúng…

“Các cậu đứng sau lưng tôi làm cái gì hả?”(╬ ̄皿 ̄)

Tia sáng trắng từ mũi kiếm phản chiếu màu bạc của ánh trăng, khi còn cách cần cổ thanh mảnh của Linus vài cm thì dừng lại. Bộ ba thằng trẻ trâu đang đứng sát nhau được điểm danh vẫn chưa hoàn hồn, giương khuôn mặt ngơ ngác lên nhìn vị anh hùng áo đen, cặp mắt lúc này cơ hồ biến thành sáu hình trái tim đỏ chói. 

Kính nhờ… Thái dương Blow chảy xuống một giọt mồ hôi thật to, có chút xúc động muốn vung kiếm chém luôn ba tên hề trước mắt.

Trong lúc bọn họ còn giằng co ở đây, tại một góc khác của khu rừng, các học viên Helios bị dịch chuyển rơi tan tác mỗi người một hướng đang tìm cách liên lạc với nhau.

“Lin, vừa nãy hình như tớ nhìn thấy cái gì đó động đậy.” Carmille kéo tay cô bạn thân, ánh mắt sợ hãi hướng về một chuỗi dây leo lớn đến bất thường đang chắn ngang trước mặt, hô hấp như ngừng lại.

“Đừng sợ Carmille, chúng ta đi đường khác.” Cặp mắt Lin cố sức mở to phân biệt cảnh vật xung quanh, mồ hôi lạnh tuôn đẫm áo, vẫn cố trấn định kéo tay người bên cạnh quay lại.

Bất thình lình, chùm dây leo phía sau hai người như có ý thức bắt đầu tách ra thành nhiều mảnh, đầu mỗi sợi nhọn hoắt như mũi dao hướng thẳng về phía Lin.

“A!!!!!!!!” Tiếng hét tuyệt vọng của Carmille vang khắp cả khu rừng. Chờ cô tỉnh táo lại để nhận ra bạn mình vẫn ổn, bên cạnh họ đã xuất hiện thêm một bóng người cao lớn.

“Haizz…” Người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ vest tối màu, cả thân hình như hòa vào bóng đêm, một bên đặt Lin xuống, một bên xoa xoa đôi tai muốn ù đi vì đau nhức, bất đắc dĩ than thở. “Con gái các cô thích hét thật đấy.”

“Cảm… cảm ơn anh.” Cả Lin và Carmille đều không bận tâm tới lời trách móc này, đỡ nhau lùi lại nói lời cảm kích, nhìn qua đám dây leo như bị xé toạc nằm trơ trên nền đất, vẫn chưa hết kinh hoàng. “Thực vật ở đây luôn tấn công con người như vậy sao?”

“Làm gì có chuyện đó.” Người đàn ông nhướn mày, cặp mắt quỷ dị với bên phải màu đỏ và bên trái màu vàng chậm rãi mở ra, mơ hồ còn thấy được một hình xăm đen trên mắt trái. “Chúng bị ếm bùa mana mới tấn công được như vậy. Các cô là ai? Tại sao lại vào được chỗ này?”

“Chúng tôi là học viên của Helios, cùng dùng trận pháp dịch chuyển để tới địa điểm tiến hành huấn luyện thực tiễn.” Lin trả lời, có lẽ do vừa được cứu khỏi nguy hiểm trong gang tấc nên đối với người trước mặt, cô không có quá nhiều phòng bị. “Địa điểm dịch chuyển vốn nên là ở Tháp, nhưng do có một vật thể màu đen xuất hiện gây rối nên bọn tôi bị lạc nhau ở đây.”

Ồ, học viên của Helios sao? Ánh mắt người đàn ông khi nghe tới câu này âm thầm lóe sáng. Đây đúng là ý trời mà, tùy tiện cứu người ở cái nơi khỉ ho cò gáy này vậy mà lại gặp được học viên Helios. Chuyện Rubymonter phân phó có lẽ sẽ sớm hoàn thành thôi.

“Còn anh là ai? Nơi này là đâu vậy?” Câu hỏi của Carmille thành công dập tắt nụ cười quái dị sắp xuất hiện trên mặt người đàn ông. Hắng hắng giọng, hắn nheo mắt nhìn hai nữ sinh, mỉm cười. “Các cô có thể gọi tôi là Elzeble. Trùng hợp quá, tôi cũng đang có việc cần tới Helios. Nơi này là Ishuella, cách Tháp một khoảng khá xa đấy.”

“Ishuella? Vùng cấm địa được miêu tả trong sách sao?” Lin giật mình, vẻ mặt không giấu được lo sợ.

“Làm sao chúng ta quay về được bây giờ?” Carmille nức nở.

Nhìn hai cô nữ sinh lâm vào bối rối, Elzeble hơi mỉm cười, trong mắt thoáng qua tia tính toán.

“Dù gì chúng ta cũng cùng đường, tôi sẽ giúp hai người đi tìm những người khác và quay lại học viện. Thế nào?”

oOo

“Báo cáo, không tìm thấy công chúa Yutiarien.”

Trên mỏm đá cao ngất, Heil nghe được lời bóng đen nói, vừa tức giận vừa khó hiểu. “Chỗ giáo sư Rowell cũng không có sao?”

“Đúng vậy, Rowell lạc chung với Kan. Về phần công chúa, tôi không tìm được bất cứ dấu vết nào của cô ta cả.”

Dùng cả thuật truy tung cấp cao vẫn không tìm thấy? Kỳ lạ…

“Phải rồi, Rom, cái tên cận vệ hoàng gia đó!” Suy nghĩ một lúc lâu Heil mới nhớ tới một sự tồn tại khá quan trọng, bất đắc dĩ lôi trong người ra một viên ngọc cùng một ống tiêm, đưa cả hai cho bóng đen. “Sở trường của tên đó là bí thuật ẩn hình. Ngươi cầm lấy hòn đá này, bên trong đó có chứa mana của nhà vua, nó sẽ phản ứng lại khi tới gần những người mang dòng máu Kansiol. Tìm được con bé rồi, bằng mọi giá trích đầy máu của nó vào ống tiêm này là được.” Lưu luyến nhìn viên đá, Heil cẩn thận bổ sung. “Tuyệt đối không được để mất vật này.”

“Tôi biết rồi.” Gật đầu nhận lấy, bóng đen nhanh chóng theo chỉ thị rời đi, để lại giáo sư Heil một mình bày trận pháp khống chế. Cùng lúc đó, các học viên đang đi lạc khắp nơi như chịu một sự tác động vô hình, bước chân vô thức di chuyển, dần tụ lại cùng một chỗ.

“Lidusis.” Dio thấp thỏm bước phía sau Chevel, nhìn thấy bóng chàng trai tóc xám lẫn trong đám người, ngạc nhiên chạy lại. “Cậu không sao chứ?”

“Không.” Lidusis thấy Dio bình an vô sự cũng rất vui mừng. “Rood đâu?”

“Cậu ấy không ở đây à?” Dio ngạc nhiên nhìn quanh. “Tớ cũng không thấy Lin hay Baldwin. Có lẽ bọn họ vẫn đang lạc ở đâu đó.”

“Rood Chrishi?” Iel đứng gần đó ngạc nhiên hỏi. “Không phải cậu ta đã ở với các cậu ngay trước khi đến đây sao?”

“À thì… đúng là thế…” Dio ho khan, cú đạp chân dứt khoát của Shicmuon lúc đó vẫn còn hiện lên rõ mồn một trong đầu. “Có chút sự cố nên địa điểm bọn tớ dịch chuyển không giống nhau.”

“Vậy phải mau chóng đi tìm bọn họ thôi, các học viên vẫn còn thiếu rất nhiều.” Iel đảo mắt đếm sơ qua số người hiện tại, đa số vẫn là Idun, riêng bốn học viên Hereis nay chỉ còn lại mình Chevel Phon Hadelio.

“Ban nãy cậu tới đây cùng anh Chevel à?” Kéo Dio qua một góc, Lidusis tránh đi ánh nhìn ác liệt từ phía người thanh niên tóc vàng, nhỏ giọng hỏi.

“Phải.” Dio mếu máo. “Chẳng biết tại sao tớ với hắn ta lại lạc chung. Bộ mặt hắn cứ đằng đằng sát khí như có ai thiếu nợ mình vậy.”

“Thế anh ấy… có làm gì cậu không?” Lidusis hơi chần chờ.

“Không.” Dio lắc đầu. “Ngoài bộ mặt thúi hoắc đó ra thì mọi thứ đều ổn. Hắn còn tấn công đám thực vật ma và cho tớ đi cùng nữa.”

Quả nhiên… Lidusis gật đầu, không nói thêm gì nữa. Tính tình anh Chevel vẫn luôn ngoài lạnh trong nóng như vậy, giấu đi bản tính lương thiện sau gương mặt kiêu ngạo khó gần.

Nghĩ tới điều này, Lidusis hơi ảo não nhắm mắt. Thù oán giữa bọn họ đến khi nào mới kết thúc đây?

“Có vẻ các em tụ tập đông đủ rồi nhỉ?”

Giữa lúc mọi người vừa có chút thả lỏng hiếm hoi, một giọng nói trung niên quen thuộc từ phía sau truyền tới. Giáo sư Heil ung dung xuất hiện, kính trên mặt đã biến mất, mang tư thế kẻ trên cao bước qua các học viên. Nhìn thấy ông ta, phản ứng đầu tiên của mọi người là mừng rỡ, gánh nặng tâm lý xuất hiện suốt từ lúc lạc tới đây như vừa được trút bỏ, ai nấy không khỏi thở phào, đề nghị cùng đi tìm những người khác.

“Không, từ bây giờ không cần tìm số còn lại nữa.” Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả, Heil bình tĩnh tuyên bố.

“Giáo sư nói vậy là sao chứ?” Dio lên tiếng đầu tiên. “Vẫn còn rất nhiều người đang mất tích. Rood và Lin đều không thấy đâu cả.”

“Cả Juliana nữa.”

“Noidin cũng vậy. Chúng ta nên đi tìm các bạn còn lại chứ?”

“Ai quan tâm?” Sắc mặt Heil trở nên âm trầm đáng sợ. “Nếu đến giờ còn không thấy chúng, có nghĩa là cả lũ đó đã chết sạch rồi.”