Hơn 1 giờ sáng, Mặc Ngôn giật mình tỉnh giấc sau " cuộc vật lộn " cùng Yên Yên trên giường. Thấy cô ngoan ngoãn nằm ngủ, đầu cô nằm lên ngực anh.
Lúc này, Mặc Ngôn nhớ đến trận quyết đấu của Vũ Thiên Phong. Anh lấu điện thoại và gọi điện ngay cho Vũ Thiên Phong, nhưng anh vẫn đoán được, người thắng lần này chính là Vũ Thiên Phong.
Vũ Thiên Phong đang ở bên trong phòng hồi sức, anh nhìn Hàn Tử Huyên vẫn chưa tỉnh, lại thấy buồn rầu. Nhận được cuộc gọi của Mặc Ngôn, Vũ Thiên Phong liền trở ra ngoài phòng để nói chuyện.
" Quyết đấu sao rồi? "
Mặc Ngôn vì không muốn làm Yên Yên thức giấc nên anh đã nói chuyện thật nhỏ.
" Thắng rồi.
Nhưng đang ở bệnh viện. "
" Cậu bị thương? "
Nghe vậy, Mặc Ngôn liền nhíu mày, anh không tin Vũ Thiên Phong lại có thể bị thương trong trận đấu nhỏ này.
" Không, là Tử Huyên. "
Giọng nói lộ ra sự rầu rĩ của Vũ Thiên Phong.
" Bệnh viện nào? "
" Tôi không nhìn tên.
Nhưng cách công trường hơn 500m "
" Tôi sẽ đến. "
Vừa dứt lời, Mặc Ngôn định rời khỏi giường thì lại thấy Yên Yên đang trở mình, vẻ mặt cô có chút khó chịu. Trước khi đi, Mặc Ngôn hôn nhẹ lên môi của cô rồi nhanh chóng thay quần áo đến bệnh viện.
Đến nơi, Mặc Ngôn đã hỏi y tá phòng của Hàn Tử Huyên và đã được chỉ là ở cuối dãy.
Mặc Ngôn càng đi tới thì thấy Vũ Thiên Phong đang đứng trước cửa phòng. Khi anh đến, cả hai cùng vào trong.
Vào trong phòng, đập vào mắt Mặc Ngôn là cảnh Hàn Tử Huyên đang nằm bất động trên giường, hai mắt vẫn đang nhắm lại như cô đang ngủ say. Mặc Ngôn thấy vậy liền hỏi thăm:
" Tử Huyên bị gì vậy? "
" Cô ấy giúp tôi đỡ đạn. "
Vũ Thiên Phong nói, thái độ của anh có sự dằn vặt.
" Nhưng tại sao Tử Huyên lại có mặt ở đó? "
" Cô ấy là thuộc hạ của Mạc Liên Thành. "
Vũ Thiên Phong kể lại toàn bộ câu chuyện của trận quyết đấu tối hôm trước cho Mặc Ngôn nghe.
Đến Mặc Ngôn cũng không tin, Hàn Tử Huyên chính là thuộc hạ của Mạc Liên Thành, lại chính là Layla, sát thủ lừng lẫy.
Lúc này, Hạo Nhiên từ bên ngoài bước vào, thấy có sự xuất hiện của Mặc Ngôn, anh có chút bất ngờ. Định quay trở ra ngoài nhưng Mặc Ngôn đã ngăn anh lại.
" Anh cũng là thuộc hạ của Mạc Liên Thành, đúng không? "
Mặc Ngôn ngước mặt nhìn Hạo Nhiên, hỏi
" Đúng. "
" Hạo Nhiên, tôi cảm ơn anh lần nữa vì đã giúp chúng tôi. "
Vũ Thiên Phong không ngần lại, liên tục nói cảm ơn Hạo Nhiên.
" Anh không cần khách sáo như vậy.
Dù gì đi nữa, tôi coi Tử Huyên và Yên Yên là em gái của mình. Bảo vệ hai người này, là điều tôi nên làm. "
Lời nói của Hạo Nhiên có chút khiêm tốn, cả ba người lúc này mới tâm sự với nhau nhiều hơn.
Sáng hôm sau, Yên Yên thức dậy, cả người đau nhức vì tối qua, nhưng cô vẫn còn chút đau lòng. Gắng gượng ngồi dậy, Yên Yên lúc này mới phát hiện, một vệt máu đã dính trên giường trắng.
Yên Yên nhìn chiếc giường trắng mà trợn mắt, cô không thể tin, hóa ra, tối qua người lấy đi lần đầu của cô chính là Mặc Ngôn, Yên Yên chỉ cần nghĩ đến cũng đã thấy vui sướng. Thì ra lúc bị bắt cóc, cô đã may mắn được anh cứu đúng lúc nên không sao.
Sau khi vào nhà tắm và trở ra, Yên Yên không thấy Mặc Ngôn trong Mặc gia. Cô đã đi tìm khắp phòng, đã đi hỏi những người làm trong nhà, mới biết hôm nay, Mặc Ngôn đã rời khỏi nhà khi trời còn chưa sáng.
Gọi điện nhưng Mặc Ngôn lại không nghe máy, Yên Yên tức giận nên đã ném thẳng chiếc điện thoại về phía giường.
Vài tiếng sau, Mặc Ngôn quay về nhà. Anh được người làm cho biết, Yên Yên đã hỏi về anh. Biết anh rời khỏi nhà từ sáng, nên cô thấy lo lắng. Mặc Ngôn lấy điện thoại trong túi ra, lúc này anh mới phát hiện, Yên Yên đã gọi cho anh hơn mười cuộc, nhưng vì để chế độ im lặng nên anh không nghe.
Mặc Ngôn vội chạy lên phòng tìm Yên Yên. Thật may là cô vẫn ngồi im bên trong. Lúc Mặc Ngôn mở cửa, Yên Yên đang ngồi ở cuối giường. Cô ngồi xoay lưng lại với cửa phòng.
Nghe tiếng mở cửa, Yên Yên biết rằng Mặc Ngôn đã về, nhưng cô vẫn không nói gì, ngồi im. Anh đóng cửa, nhẹ nhàng bước vào trong, hỏi cô:
" Yên Yên, anh nghe người làm nói em tìm anh? "
" Anh đã đi đâu vào sáng nay? "
Vì không muốn để Yên Yên phải lo lắng nên Mặc Ngôn đã thử nói dối.
" Anh đến công ty. "
" Anh biết giác quan thứ 6 của phụ nữ rất nhạy bén chứ? "
Yên Yên biết Mặc Ngôn đang nói dối. Hơn 1 giờ sáng thì còn nhân viên nào trong công ty. Chẳng lẽ...
" Anh tìm tiểu tam? "
Yên Yên vừa nhắc đến từ này lại cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng nhỡ đâu, đó lại là sự thật.
" Nếu anh nói đúng thì sao?
Em ghen à? "
Nghe Mặc Ngôn nố vậy, Yên Yên liền quay người lại nhìn anh, hai hàng nước mắt cô chảy xuống ướt hết hai bên mặt. Anh thấy vậy, vội chạy đến lau nước mắt cho cô và dỗ dành
" Đừng khóc nữa, anh trêu em thôi.
Đời này anh chỉ cần một mình em là đủ. "
" Vậy anh nói thật đi, sáng nay anh rời khỏi nhà sớm như thế, rốt cuộc là đi đâu? "
Đến nước này, Mặc Ngôn không thể nào giấu Yên Yên được nữa. Anh cũng không muốn phải giấu cô việc này nên đã nói sự thật.
" Anh đến bệnh viện, thăm Tử Huyên. "
" Thăm chị Huyên?
Tại sao chị ấy lại ở bệnh viện? "
Yên Yên hoảng hốt, hỏi.
" Cô ấy bị thuộc hạ thân cận của Mạc Liên Thành bắn, một phần cũng là do đỡ đạn cho Thiên Phong. "
Yên Yên vừa nghe xong, người cô liền run lên. Không ngờ, cả Mạc Liên Thành và thuộc hạ thân cận của ông ta lại tàn nhẫn đến vậy.
" Vậy kẻ bắn chị Huyên sao rồi?
Đối với kẻ này, Yên Yên nhất định sẽ không tha cho hắn. Nhưng khi biết lão Trung đã bị Hạo Nhiên giết chết. Cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Yên Yên đòi Mặc Ngôn phải đưa cô đến thăm Hàn Tử Huyên và anh cũng đã đồng ý. Sau khi biết Hàn Tử Huyên đang trong trạng thái hôn mê, Yên Yên liền không khỏi lo lắng. Chỉ cầu mong cho Hàn Tử Huyên nhanh chóng tỉnh lại.