Hàn Tử Huyên sau khi nghe Yên Yên nói liền cảm thấy bất an trong lòng. Không phải chuyện cô cứu bác Bạch đã bị phát hiện rồi chứ. Cô liền giả vờ hỏi ngược lại Yên Yên
" Rốt cuộc là chuyện gì? "
" Là chuyện gì, không phải tự bản thân mình biết rõ nhất hay sao? Hàn Tử Huyên "
Chủ nhân đột nhiên bước ra và cất giọng nói làm ai cũng phải hoảng hốt. Ông bước ra, bước chân vô cùng vững chắc, gương mặt lạnh lẽo không hề có chút cảm xúc nào.
Hàn Tử Huyên và Yên Yên vừa nghe tiếng ông cất lên thì không khỏi hoảng hốt, chợt xoay người đối mặt với ông.
" Tôi nghĩ cô đã biết mục đích hôm nay tôi muốn gặp tất cả mọi người là gì chứ, Hàn Tử Huyên? "
" Chủ nhân, thuộc hạ vẫn chưa rõ ý của người? "
Hàn Tử Huyên vẫn tiếp tục vờ như không biết gì
Chủ nhân Hàn Tử Huyên vừa nghe xong lại thêm phần bực tức. Vốn nghĩ cô sẽ tự bản thân mà thú nhận sự thật. Không ngờ...
Ông liếc mắt nhìn người đàn ông với dáng người trung niên. Người đàn ông vừa nhận được ánh mắt của chủ nhân liền gật đầu nhẹ và nói:
" Đêm qua chính tôi đã nhìn thấy, Hàn Tử Huyên cô đã ngăn cản hai tên kia để chúng không giết người của Vũ gia.
Hai tên đó đã bị chủ nhân tra hỏi và đã khai ra tất cả rồi. "
Người đàn ông trung niên vừa nói xong, ngưòi Hàn Tử Huyên run lên bần bậc. Cô thật không ngờ chủ nhân lại cho người theo dõi hai tên đó hành động. Cũng không may cho cô đã bị ông ta nhìn thấy cảnh mình cứu bác Bạch.
" Cô còn gì để chối cãi không, Hàn Tử Huyên? "
Chủ nhân liền nâng cao giọng nói của mình làm người nghe cảm thấy khiếp đảm.
" Thuộc hạ... thuộc hạ... "
Hàn Tử Huyên bỗng lo sợ trong lòng, cô không thể nào cất lời nói thành câu.
Cô tự dặn lòng mình phải thật bình tĩnh, chỉ cần giữ được bình tĩnh thì chuyện khó khăn gì cũng có thể vượt qua được. Hàn Tử Huyên hít một thơi thật sâu, rồi thở mạnh ra, cứ lặp lại như vậy cô mới dần cảm thấy thoải mái. Trong lúc đó, chủ nhân cô thì ngọn lửa nóng giận bùng phát, Hạo Nhiên thấy tình cảnh này lại không muốn nhìn Hàn Tử Huyên bị tra hỏi như hai kẻ kia liền cố gắng nói giúp cô vài lời:
" Chủ nhân, trước giờ mọi việc làm của Tử Huyên đều có mục đích nhất định. Có lẽ, lần này cô ấy cứu người của Vũ gia cũng là có mục đích gì đó? "
Thấy Hạo Nhiên tiếp lời, Yên Yên cũng góp thêm vài lời. Chỉ hy vọng những lời này sẽ giúp chủ nhân tha tội cho Hàn Tử Huyên:
" Chủ nhân, thuộc hạ thấy anh Hạo Nhiên nói cũng có lý.
Chị Huyên, chi bằng bây giờ có mặt chủ nhân ở đây, chị mau nói mục đích chị cứu người của Vũ Thiên Phong đi! "
Sau khi trình bày với chủ nhân, Yên Yên cũng không quên xoay đầu nhìn về phía Hàn Tử Huyên. Không ngừng thúc cùi chỏ vào tay ra ám hiệu cho Hàn Tử Huyên giải thích.
Chủ nhân sau khi nghe Hạo Nhiên và Yên Yên nói, sự tin tưởng của ông không hy vọng nhiều vào hai người này nhưng vẫn muốn thử xem sao liền nói với Hàn Tử Huyên:
" Nếu Hạo Nhiên và Yên Yên đã mở lời như vậy. Vậy cô nói thử xem, mục đích cô cứu người đàn bà ấy là gì? "
Hàn Tử Huyên lúc này đã lấy lại được bình tĩnh, cô ngẩng cao đầu và tiến lên vài bước, trình bày:
" Chủ nhân, thuộc hạ làm vậy cũng vì suy nghĩ cho bang của chúng ta mà thôi! "
Thấy chủ nhân im lặng, cô biết ông ta đang cảm thấy khó hiểu với lời cô vừa nói liền tiếp lời bằng giọng nói đầy chắc chắn, giọng điệu đầy đanh thép khiến người nghe sởn da gà.
" Nếu như bà ta chết, theo như tình cách của Vũ Thiên Phong, hắn ta sẽ không bỏ qua chuyện này.
Hắn nhất định sẽ cho người điều tra cho ra lẽ. Nếu như để hắn điều tra được vụ này có liên quan đến chúng ta. Thuộc hạ chỉ e lúc đó...."
Nói đến đây, Hàn Tử Huyên từ từ dừng lại và không nói tiếp lời nào nữa. Cô và tất cả đều im lặng, như đoán được phần nào của kết cuộc nếu như việc này bị Vũ Thiên Phong điều tra được. Nghĩ đến cũng chẳng dám nghĩ.
Trong quá trình Hàn Tử Huyên trình bày, chủ nhân của cô cũng đã ngẫm đến những gì mà cô nói. Ông ta thấy điều này cũng không hẳn là không hợp lý. Ông ta cũng đành nhắm mắt cho qua việc này, chỉ nói một câu duy nhất về việc này:
" Xem như những gì từ nãy đến giờ Hàn Tử Huyên nói không phải không hợp lý.
Với tính cách ngông cuồng của Vũ Thiên Phong, hắn còn có thể làm quá hơn những gì đã nói.
Thôi được rồi, lần này tôi sẽ bỏ qua cho cô, nhưng đừng để có lần sau "
Ở những câu sau, giọng ông ta dần trầm xuống tạo cảm giác ghê rợn, đáng sợ. Ông đưa tay ra và ra ám hiệu cho tất cả có thể đi. Nhưng đến khi Hàn Tử Huyên vừa định quay người bước đi thì ông ta cất tiếng kêu:
" Hàn Tử Huyên, cô ở lại đây "
Đợi khi tất cả mọi người đều đi hết, nơi này chỉ còn có Hàn Tử Huyên và chủ nhân đang đối diện với nhau. Cô đang đứng đối mặt với ông. Hàn Tử Huyên ngước lên hỏi
" Chủ nhân, người kêu thuộc hạ là có việc gì sao? "
" Hàn Tử Huyên, dạo gần đây tôi thấy cô làm việc lơ đãng.
Nay kêu ở lại chỉ muốn hỏi cô một việc, cô đã động tâm với Vũ Thiên Phong đúng không? "
Hàn Tử Huyên vừa nghe chủ nhân nói vậy, cô liền ra sức giải bày
" Chủ nhân nghĩ nhiều rồi.
Việc này thuộc hạ không có! "
Giọng điệu đầy sự cương quyết, chắc chắn của Hàn Tử Huyên khiến cho đối phương lập tức tin ngay
" Tôi cũng chỉ mong bản thân giống như cô nói, tôi đã nghĩ nhiều rồi.
Vậy, cô còn nhớ những gì tôi nói với cô trước khi thực hiện nhiệm vụ này không? "
Mặc dù thấy Hàn Tử Huyên đầy cương quyết nhưng chủ nhân của cô vẫn đang trong sự lưng trừng của suy nghĩ. Một nửa tin lời cô, nửa kia lại không nên muốn cô nhắc lại những gì mà mình đã dặn dò cô
" Đã là một sát thủ thì không được động tâm. Một khi đã động tâm thì không thể toàn lực mà thực hiện nhiệm vụ.
Lời chủ nhân căn dặn, thuộc hạ mãi không quên! "
Những gì Hàn Tử Huyên nhắc lại, quả không sai chút nào, đây đúng là lời mà chủ nhân đã căn dặn cô. Hàn Tử Huyên đã thuật lại mà không sót một chữ. Ông ta cảm nhận được ánh mắt đó của Hàn Tử Huyên không hề lừa gạt ông, còn việc cô không hề động tâm với Vũ Thiên Phong cũng làm ông ta cảm thấy yên tâm được phần nào.