Hôm sau, Hàn Tử Huyên đi đến một nơi vắng vẻ, đó chính là căn cứ mà cô và chủ nhân luôn gặp nhau. Lần này, Hàn Tử Huyên muốn gặp chủ nhân để báo cho ông biết việc vào đêm ba tháng trước,Mạc Thanh Thanh đến tìm và muốn đưa cho Vũ Thiên Phong tờ giấy có liên quan đến Hàn Tử Huyên. Cô nói luôn với ông về sự nghi ngờ người giữ những vật ấy là bác Bạch với ông.
" Được rồi, Tử Huyên.
Bây giờ cô hãy mau quay về đi, tránh lại bị người Vũ gia nghi ngờ "
" Dạ! Thuộc hạ đã rõ "
Chủ nhân Hàn Tử Huyên sau khi nghe xong thì liền kêu cô có thể quay trở về để tránh làm kẻ khác nghi ngờ. Sau khi cô đi, ông ta liền lấy ngón tay ra hiệu, một người đàn ông thân hình mạnh khỏe từ phía sau ông ta bước ra trước.
" Chủ nhân, có gì sai bảo? "
" Ngươi đi theo dõi người mà Hàn Tử Huyên lúc nãy gọi là bác Bạch.
Đợi đến lúc người này có sơ hở gì, thì liền ra tay.
Đừng để lại bất cứ dấu vết nào, tốt nhất là để cho phía cảnh sát nghĩ đây chỉ là một vụ cướp.
Đã hiểu chưa? "
Sau khi ông ta vừa dứt câu, người đàn ông hiểu rõ liền đáp lại và tuân theo mệnh lệnh rồi lập tức rời đi
" Thuộc hạ đã rõ "
Bác Bạch từ khi nghe Hàn Tử Huyên hỏi về ba tháng thì luôn cẩn thận đối với cô. Bác lúc nào cũng tỏ ra giữ khoảng cách đối với cô. Bác nghĩ, mình nên đưa di vật của Mạc Thanh Thanh cho Vũ Thiên Phong càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.
Đêm hôm ấy Vũ Thiên Phong đang ở trong phòng làm việc thì nghe tiếng gĩ cửa bên ngoài. Anh cất giọng cho vào, cánh cửa dần dần mở ra, bác Bạch cũng chầm chậm bước vào.
" Bác Bạch, tìm tôi có việc gì? "
Vũ Thiên Phong từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn đến, chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình laptop của mình để làm việc.
" Thiếu gia, tôi muốn gặp cậu để đưa một vài thứ cho cậu "
" Là gì? "
" Là di vật của Mạc tiểu thư.
Là thứ mà cô ấy nhất quyết muốn tôi đưa chúng vào tay cậu "
Vũ Thiên Phong vừa nghe đến di vật của Mạc Thanh Thanh. Anh đột nhiên sựng lại vài giây. Rồi cũng dần không nhìn vào màn hình laptop nữa.
" Bác Bạch, bác có biết bây giờ tôi đang suy nghĩ gì không? "
Vũ Thiên Phong cất giọng hỏi, trong lời nói không có sự ấm áp, cũng chẳng có chút lạnh lùng.
" Cậu đang tức giận vì tôi đã không nghe theo cậu, vứt bỏ những thứ này.
Thiếu gia, thật ra lúc đó tôi cũng định nghe theo lời cậu. Nhưng khi quay trở về phòng để suy nghĩ, tôi lại thấy mình càng không nên vứt chúng.
Tôi đã hứa với Mạc tiểu thư sẽ đưa nó cho cậu, bây giờ tôi đã thực hiện được. Tôi lại càng cảm thấy an lòng hơn, nếu cứ giữ nó mãi bên cạnh mà không đưa cho thiếu gia. Tôi lại chẳng thấy an lòng chút nào "
" Bác để những thứ đó lên bàn đi "
Vũ Thiên Phong biết rõ những thứ mà Mạc Thanh Thanh muốn đưa cho anh. Nhưng, anh lại không ngờ một chuyện:
" Không phải từ trước đến nay mình đều luôn điều tra về Tử Huyên hay sao?
Từ lúc nào mà bản thân cảm thấy lý lịch của cô ấy không còn quan trọng nữa? "
Vũ Thiên Phong thầm nghĩ
Hàn Tử Huyên đứng ở cuối dãy, thấy bác Bạch trong lòng đầy nhẹ nhõm. Biết chắc rằng bác đã đưa những vật ấy cho Vũ Thiên Phong. Lòng Hàn Tử Huyên như có lửa đốt.
Cô sợ anh biết được thân phận của mình thì sẽ không còn yêu cô nữa. Sợ anh sẽ làm hại đến Yên Yên.
" Đã muộn mất rồi! "
Hàn Tử Huyên chợt thốt lên
Sau khi đưa di vật của Mạc Thanh Thanh cho Vũ Thiên Phong. Tâm trạng bác Bạch cũng đã nhẹ nhõm hơn được phần nào. Những người làm khác ai nấy cũng lấy làm lạ. Mới sáng nay còn thấy bác cả người vẻ luôn ủ rũ. Bây giờ lại cười cười nói nói.
Đột nhiên, bác nghe một người báo lại trong bếp đã không còn một số nguyên liệu để nấu ăn. Thấy thế, bác Bạch liền nhanh chóng lấy chiếc áo khoác, khoác lên người rồi đi ra ngoài mua những nguyên liệu ấy.
Ngay khi đã mua xong, bác Bạch nhanh chóng trở về Vũ gia. Ngay trên đường trở về, con đường ngày càng trở nên vắng vẻ. Những chiếc xe chạy qua lại cũng dần ít lại. Lâu lâu lại có vài luồng gió lạnh thổi qua làm bác Bạch run người. Bỗng nhiên, bác cảm thấy có chút bất an. Đúng hơn, bác nghi ngờ có người theo dõi mình nên bác đã cố gắng tăng tốc độ đi của mình. Nào ngờ, một người đàn ông nhanh chân đi lên phía trước cản đường bác Bạch. Lúc nào, cả người bác Bạch đều run bần bật vì sợ hãi.
" Hai... hai người muốn gì?
Nếu là muốn tiền thì cứ nói đi, muốn bao nhiêu mới cho tôi qua? "
Bác Bạch cố gằng giọng để nói, cùng lúc đó, bác lại cố trấn an bản thân mình rồi mọi chuyện sẽ ổn. Bác nghĩ những kẻ này chỉ là cướp tiền thôi. Sau khi cướp hết rồi chúng sẽ tha cho bác. Nhưng không ngờ...
" Chúng tôi không cần tiền... "
Người đàn ông đứng cản đường bác Bạch đột ngột cất lời
" Vậy các người muốn gì? "
Lúc này, bác Bạch càng không giữ được sự bình tĩnh
" Chúng tôi muốn mạng của bà... "
Vừa cất lời, người đàn ông đứng phía sau liền rút trong người ra một con dao. Theo phản xạ, bác Bạch liền xoay người lại. Mũi nhọn của con dao cũng đi theo thẳng, hướng xuống người của bác Bạch. Lúc ấy, dường như tiếng hét với vẻ đầy tuyệt vọng của bác Bạch đã bao trùm khoảng không gian đêm khuya đầy tịch mịch ấy.