Nghe tiếng bác Bạch đầy hoảng loạn, Vũ Thiên Phong nói vọng ra bên ngoài phòng:
" Bác xuống dưới nhà đi.
Lát tôi sẽ xuống... "
Bác Bạch trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng bác không thể không nghe theo lời của Vũ Thiên Phong. Bác xuống dưới nhà, chuẩn bị thức ăn sáng cho Vũ Thiên Phong và Hàn Tử Huyên nhưng cứ cảm thấy có chút day dứt trong lòng. Bác không thể giúp Mạc Thanh Thanh vào Vũ gia, càng không thể giúp cô ta đưa vật mà cô ta muốn đến tay Vũ Thiên Phong. Bây giờ, Mạc Thanh Thanh lại không muốn nghe bác Bạch khuyên gì nữa. Cô ta đứng trước cửa Vũ gia, la hét muốn vào trong gặp Vũ Thiên Phong. Bác Bạch cũng không còn cách khác, đành chỉ biết lên phòng tìm Vũ Thiên Phong. Trước khi Vũ Thiên Phong xuống, bác Bạch đã chạy ra ngoài cổng và nói với Mạc Thanh Thanh:
" Mạc tiểu thư.
Tôi khuyên cô bây giờ mau rời khỏi đây đi. Để thiếu gia tức giận sẽ không hay đâu... "
" Bác Bạch, muốn cháu đi cũng được.
Nhưng việc bác hứa giúp cháu, bác đã làm được chưa? "
" Chuyện đó....
Tôi... thật xin lỗi... "
Bác Bạch chưa kịp nói hết câu với Mạc Thanh Thanh, Vũ Thiên Phong từ trong Vũ gia bước ra. Thấy bác Bạch và Mạc Thanh Thanh đang nói chuyện với nhau, anh từng bước đến sau bác Bạch, cất giọng nói đầy lạnh lùng trước Mạc Thanh Thanh khiến bác Bạch cảm nhận được sự vô tình của Vũ Thiên Phong:
" Mạc Thanh Thanh, bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn.
Một: lập tức rời khỏi đây
Hai: tôi sẽ kiện cô tội quấy rầy người khác "
Nói xong, Vũ Thiên Phong xoay người bỏ đi không thèm liếc nhìn một lần.
Thấy bóng lưng anh quay đi, Mạc Thanh Thanh biết, ngay bây giờ cô không còn một chút hy vọng vào người ai được nữa.
Cô quay vào xe và trở về nhà, dáng vẻ đầy thất vọng. Trên đường trở về Mạc gia, hình ảnh của Vũ Thiên Phong luôn hiện lên trong đầu của Mạc Thanh Thanh. Cô không thôi lúc nào nghĩ đến anh. Nhưng đến khi nghĩ đến lúc anh hạnh phúc bên Hàn Tử Huyên, Mạc Thanh Thanh tâm can không cam lòng. Cô ta luôn tự hỏi, tại sao người Vũ Thiên Phong yêu không phải là Mạc Thanh Thanh cô mà lại là Hàn Tử Huyên? Tại sao Vũ Thiên Phong lại yêu Hàn Tử Huyên nhiều đến vậy? Nếu như đem Mạc Thanh Thanh và Hàn Tử Huyên ra so sánh, tình yêu của Mạc Thanh Thanh cũng chẳng thua kém gì Hàn Tử Huyên, nhưng tại sao?
Mạc Thanh Thanh cũng chỉ có thể trách ông trời, chỉ biết trêu đùa người khác. Nếu đã có Hàn Tử Huyên, vậy tại sao lại có thêm Mạc Thanh Thanh này? Là để cô chịu sự ghét bỏ của Vũ Thiên Phong? Hay để cô luôn cảm thấy bản thân mình là kẻ thua cuộc đối với Hàn Tử Huyên.
Mạc Thanh Thanh thật sự không cam lòng. Cô ta không muốn chấp nhận sự thật như vậy. Nếu chấp nhận nó, chả khác nào tự thừa nhận bản thân mình là kẻ ngu ngốc trong tình yêu này.
Do mãi suy nghĩ về chuyện Vũ Thiên Phong, Mạc Thanh Thanh đã suýt vượt đèn đỏ gây tai nạn. May thay, cô ta đã kịp dừng xe lại, nếu không đã có người chết do sự mãi mê suy nghĩ của mình.
Việc dừng xe đột ngột làm người Mạc Thanh Thanh đập vào vô lăng phía trước, cô hoảng hồn liền ngước đầu lên xem mình có đụng vào người đi đường nào không. Cũng may lúc đó đoạn đường này không có ai qua lại. Mạc Thanh Thanh một phen kiếp vía.
Cô ta cố trấn an bản thân mình rồi chạy một mạch về Mạc gia. Hai lòng bàn tay của Mạc Thanh Thanh đang nắm vô lăng cũng đổ đầy mồ hôi, trán cô cũng thế. Vừa đi, Mạc Thanh Thanh luôn tự nói với bản thân:
" Không sao, chỉ là chút bất cẩn thôi.
Bây giờ đã không sao rồi! "
Về đến Mạc gia, Mạc Thanh Thanh vẫn còn mang trong lòng sự sợ hãi suốt trên đường về. Khi người làm vừa mở cánh cổng, Mạc Thanh Thanh còn suýt lái xe tông vào người này, cũng may là người làm này kịp né sang một bên.
Rời khỏi xe, Mạc Thanh Thanh đi thẳng vào nhà, Mạc Liên Thành ngồi đấy nhưng cô ta cũng không chào hỏi một tiếng, chạy thẳng lên phòng. Thấy sắc mặt của Mạc Thanh Thanh không tốt, biết là cô lại xảy ra chuyện bên ngoài. Mạc Liên Thành cũng chỉ biết thở dài một tiếng.
Chạy lên phòng, Mạc Thanh Thanh đóng sầm cửa lại. Cô ta đi đến bên giường ngủ và thả người rơi xuống giường. Mạc Thanh Thanh nhắm hai mắt lại, cô ta ngày càng cảm nhận được sự hỗn loạn của thực tế. Sự thật lại bị cho là giả dối. Còn giả dối, lại rất được người khác đặt niềm tin và tin tưởng chúng. Quả thật, càng nghĩ Mạc Thanh Thanh càng thấy bế tắc.
Mạc Thanh Thanh bật người dậy, ánh mắt cô ta lúc này dần dần bộc lộ được sự quyết tâm của mình, cô nghĩ:
" Cho dù sao này, Thiên Phong có hận mình hơn đi chăng nữa. Mình vẫn phải tiếp tục thực hiện cho hoàn thành ý nghĩ lần này. Nhất định phải vạch trần bộ mặt của Hàn Tử Huyên. Mình muốn Thiên Phong thấy, Hàn Tử Huyên luôn ở trước mặt anh thật ra là người như thế nào.
Hàn Tử Huyên, cô đừng trách tôi làm hỏng kế hoạch của cô. Là do tôi quá yêu Thiên Phong mà thôi "
Ý nghĩ vừa dứt, chợt bên ngoài Mạc Thanh Thanh nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng và một giọng vang vào hỏi cô ta:
" Tiểu thư, tôi mang ít món ngọt mà cô thích "
" Vào đi "
Nghe Mạc Thanh Thanh nói vậy, cô gái giúp việc liền mở cửa bước vào. Nhìn thấy Mạc Thanh Thanh đang ngồi xoay lưng về phía mình, cô gái này liền đặt dĩa bánh trước mặt Mạc Thanh Thanh trên bàn gần đó.
" Tiểu thư, là bánh Tiramisu mà cô thích nhất "
" Được rồi!
Cô ra ngoài đi "
Cô giúp việc nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong phòng, Mạc Thanh Thanh hướng ánh mắt về phía chiếc bánh Tiramisu. Lòng cô vừa vui mà lại vừa buồn. Vui, vì được nếm lại vị bánh mà đã lâu mình chưa ăn. Buồn, là vì đây có thể là lần cuối cùng cô ăn nó, trước khi cô ghét nó. Mạc Thanh Thanh tự hỏi, tại sao phía trên một chiếc bánh ngọt lại có thứ vừa có vị đắng lại vừa có vị ngọt như chocolate.
Mạc Thanh Thanh nâng tay cầm lấy chiếc thìa nhỏ được đặt trong dĩa. Cô lấy một phần bánh nhỏ rồi đưa vào miệng. Nước mắt bỗng nhiên bất giác cũng rơi xuống, thấm vào môi cô. Vị bánh Tiramisu này có ngọt cũng có mặn. Ngọt ngào vì có phần kem bên trên, nhưng phần mặn lại là do những giọt nước mắt của cô. Đây là lần đầu tiên, Mạc Thanh Thanh vừa ăn một chiếc bánh ngọt, vừa cảm nhận được sự ngọt ngào lẫn mặn đắng. Cô biết, phần mặn đắng này, là do con người bị tổn thương mà có.
Đột nhiên lúc này, Mạc Thanh Thanh lại trợn mắt nhìn chằm chằm vào dĩa bánh Tiramisu, vẻ đầy mệt mỏi, mặt bắt đầu trắng bệt, giọng đầy yếu ớt, nói:
" Chiếc.... bánh.... "