*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỗng nhiên, bên ngoài căn nhà phát ra một âm thanh vô cùng lớn làm kinh động những người ở gần bến cảng Y. Âm thanh ngày càng gần đến, một chiếc BMW 750Li chạy với tốc độ cực nhanh lao thẳng vào bên trong nhà kho. Chiếc xe chạy ngang đến Hàn Tử Huyên thì tốc độ dần chậm lại, Hàn Tử Huyên biết có trợ thủ đến giúp đỡ nên cô nhanh chóng mở cửa xe và phóng vào bên trong xe. Chiếc xe nhanh chóng quay đầu lại, đuôi xe quay nhanh đến suýt chút nữa đụng Vũ Thiên Phong. Mặc Ngôn thấy vậy liền chạy đến xô anh ra chỗ khác. Khi chiếc xe chạy xa và mất dần, Mặc Ngôn nhìn thấy Vũ Thiên Phong vô cùng tức giận. Nhưng rồi anh lại cố nén cơn giận xuống, Mặc Ngôn thở dài hỏi anh:
" Kế hoạch bắt Layla thất bại rồi. "
" Xem như cô ta mạng lớn "
Hoàng Trầm và Hoàng Mộc lúc này liền nhanh chân chạy đến bên Vũ Thiên Phong, hỏi:
" Lão đại, ngài không sao chứ? "
" Không sao "
Mặc Ngôn nhớ đến lúc Hoàng Trầm và Hoàng Mộc bị Hàn Tử Huyên đánh. Thấy cô ra tay không hề nhân nhượng, điệu bộ lại dứt khoác, Mặc Ngôn liền hỏi hai người:
" Còn hai cậu không sao chứ?
Tôi thấy lúc nãy Layla ra tay rất nặng đó.
Thôi, đừng nói nữa. Mau về bang Phong Thần kiểm tra đi "
Rồi cả bốn người liền nhanh chóng rời khỏi bến cảng Y. Trên đường về bang Phong Thần, Vũ Thiên Phong nhớ lại lúc đang bàn việc cùng Mặc Ngôn. Anh đã kêu Mặc Ngôn đổi lại nơi giữ số hàng.
" Mặc Ngôn, đừng đặt số hàng ở bến cảng Y. Cậu hãy chuyển nó về bang Phong Thần đi "
" Được "
Nghĩ đến việc không thể bắt được Layla, Vũ Thiên Phong lại nghĩ lần này cô ta thật may mắn. Xem ta ông trời vẫn chưa muốn cô ta phải chết nên đúng lúc đó đã có người đến cứu. Nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy.
Hàn Tử Huyên ngồi trong xe BMW 750Li, một tay ôm lấy bắp tay bị thương, chân cô lại không ngừng chảy máu. Yên Yên thấy vẻ mặt của cô ngày càng đau đớn, trán đổ đầy mồ hôi. Cô vô cùng lo lắng hỏi Hàn Tử Huyên
" Chị Huyên, chị không sao chứ?
Em thấy vết thương ở chân của chị không ngừng chảy máu "
" Chị không sao!
Chỉ là bị viên đạn của anh ấy xướt qua chân thôi "
Hàn Tử Huyên nói những lời này để trấn an Yên Yên. Cô không muốn để người khác phải lo lắng về mình.
Đến nhà, Hạo Nhiên đặt chiếc xe ở một nơi cách xa nhà của họ, anh tiện tay tiêu hủy cả chiếc xe. Yên Yên dìu Hàn Tử Huyên vào nhà, đỡ cô ngồi xuống ghế sofa. Yên Yên chạy thẳng vào phòng vào lấy một hộp dụng cụ y tế. Cô nhanh chóng xử lý vết thương ở chân Hàn Tử Huyên. Sau khi đã xử lý xong phần vết thương, Yên Yên lấy một miếng băng màu trắng, dài, quấn quanh phần bị thương của Hàn Tử Huyên để tránh vết thương sẽ bị bung ra.
" Xong rồi!
Hy vọng vết thương này sẽ không để lại sẹo. "
" Ahhh..... "
Yên Yên thở dài một hơi rồi nhìn Hàn Tử Huyên với vẻ mặt tươi hơn. Yên yên vô tình đặt tay lên tay bị thương của Hàn Tử Huyên làm cho cô hét lên. Cánh tay bị Hoàng Mộc đá trúng bây giờ lại đau hơn trước, Hạo Nhiên từ bên ngoài bước vào nghe tiếng hét của Hàn Tử Huyên thì chạy vào xem chuyện gì xảy ra. Thấy Hàn Tử Huyên ôm tay với vẻ mặt đầy đau đớn, còn Yên Yên thì có vẻ hơi ngạc nhiên khi vô tình đụng trúng vết thương của cô, liên tục xin lỗi. Hạo Nhiên đi đến hỏi cả hai người:
" Chuyện gì vậy? "
" Em... em vô tình đụng trúng tay của chị Huyên.
Em xin lỗi. Tay chị em thấy không ổn, có cần đi bệnh viện không? "
Yên Yên thuật lại với Hạo Nhiên và quay qua xin lỗi Hàn Tử Huyên
" Chị không sao đâu. Cũng không cần đến bệnh viện làm gì. Nếu như việc này Vũ Thiên Phong biết được mà cho người đến bệnh viện điều tra thì kế hoạch sẽ hỏng mất.
Tay chị có lẽ chỉ bị trật thôi. Em và anh Hạo Nhiên cũng đừng lo "
Hàn Tử Huyên cố nói những lời để trấn an Yên Yên và Hạo Nhiên. Nhưng hiện tại, tay cô rất đau, chỉ là cô đang cố gắng kiềm chế cơn đau này.
Hạo Nhiên biết rằng Hàn Tử Huyên đang tỏ vẻ bình thường nhưng thật ra bên trong lại không ổn. Anh chầm chậm bước đến gần và ngồi ngay cạnh cô. Anh nắm thật chặt vài bắp tay bị thương của Hàn Tử Huyên
" Rắc... rắc "
Âm thanh chợt vang lên khiến cho cả Hàn Tử Huyên và Yên Yên đều điếng người và lạnh cả sống lưng.
Bắp tay Hàn Tử Huyên đột nhiên đau nhói lên. Cô ôm lấy bắp tay và nói có phần trách móc Hạo Nhiên.
" Tại sao anh nắn xương lại không nói trước cho em biết. "
" Anh sợ nói trước em sẽ sợ nên....
Mà thôi, tay em vài ngày nữa sẽ không còn đau nữa đâu. "
Hạo Nhiên lấy tay gãi gãi đầu, giả phần ngây ngô.
Hàn Tử Huyên chợt nhớ đến việc ấy, mặt cô trở lại nghiêm nghị, vẻ mặt đầy phẫn nộ, hỏi:
" Em có chuyện muốn nói.
Tại sao hai người lại không nghe theo lời em mà trái ý, đi theo em đến bến cảng Y vậy? "
Yên Yên nghe Hàn Tử Huyên hỏi liền trợn tròn hai mắt, cô quên mất việc phải giải thích lý do theo dõi Tử Huyên. Lần này Yên Yên nghĩ cả cô và Hạo Nhiên chắc chắn sẽ bị Hàn Tử Huyên la cho một trận.
" Chuyện này, thật ta thì.... thì... "
Yên Yên cứ ấp a ấp úng không dám trả lời vì cô rất sợ Hàn Tử Huyên. So với Mặc Ngôn, Hàn Tử Huyên còn đáng sợ hơn nhiều lần.
" Nói "
Hàn Tử Huyên quát lớn làm cho Yên Yên giật nẩy mình vì sợ. Nhưng Hạo Nhiên thì vẫn giữ vẻ đầy bình tĩnh, lần này anh sẽ không nói nữa mà sẽ nhường việc giải thích cho Yên Yên. Mặc dù người anh chính là người bày cho Yên Yên việc đi theo Hàn Tử Huyên lần này
* BMW 750Li