Sau khi đã báo cáo xong toàn bộ hành động gần đây của Hàn Tử Huyên và Yên Yên, Hạo Nhiên quay trở về, gương mặt vẫn ra vẻ vô cùng bình thường. Hàn Tử Huyên đang ngồi trên sofa, thấy anh từ bên ngoài trở về, tỏ vẻ không để ý đến nhưng mắt lâu lâu vẫn trộm nhìn. Hạo Nhiên cởi chiếc áo khoác đen và treo trên thanh treo áo, rồi ngồi xuống sofa và hỏi Tử Huyên:
" Tử Huyên, dạo này em không có nhiệm vụ gì quan trọng à? "
Hàn Tử Huyên lắc đầu, lấy tay chống cằm, nói:
" Không có, dạo này chủ nhân rất ít giao nhiệm vụ cho em. Gần như là không có.
Mà anh hỏi như vậy có việc gì? "
Cô dùng ánh mắt dò xét đáp lại Hạo Nhiên. Gương mặt tỏ vẻ ngu ngơ cười.
" Không có gì, chỉ là thấy em gần đây rất thanh thản. "
Hàn Tử Huyên nhìn Hạo Nhiên một cách kỳ lạ, ánh mắt đầy sự thăm dò. Cô nghĩ anh cũng thật rảnh rỗi, có thời gian lại không đi tìm người bạn gái cũ lại ở đây vui vẻ đến vậy.
Chiều hôm ấy Vũ Thiên Phong vẫn chưa rời khỏi công ty, anh đang chăm chú đọc những bộ tài liệu đặt trên bàn. Tay phải anh chống lên mặt bàn, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên thái dương. Nâng tay lên xem đồng hồ, đã gần 5 giờ 30 phút, anh nghĩ mình cũng nên trở về Vũ gia.
Vừa định rời khỏi ghế thì có người bên ngoài gõ cửa, anh liền cho vào. Hoàng Mộc mang vẻ mặt có chút thất vọng bước đến trước mặt Vũ Thiên Phong. Hoàng Mộc cầm trên tay một cuốn hồ sơ và đưa cho Vũ Thiên Phong:
" Lão Đại, người lão đại muốn tìm thuộc hạ đã điều tra. Nhưng mà.... "
Giọng nói của Hoàng Mộc dần dần nhỏ lại, lúc nói chuyện với Vũ Thiên Phong, anh không hề dám ngước đầu lên.
" Không điều tra được... "
Vũ Thiên Phong buông một câu, nét mặt và giọng nói vô cùng điềm tĩnh, nhưng trong lòng anh lại tức giận.
Vũ Thiên Phong anh là một người kiêu ngạo. Từ trước đến nay, anh đã muốn thứ gì thì nhất định phải có được. Vậy mà khi điều tra về người con cái này, lại rơi vào cảnh bế tắc.
" Tất cả thông tin về người mà lão đại cần tìm rất hạn hẹp. Hầu như tất cả mọi thông tin về người này đều bị phong tỏa.
Thuộc hạ đang nghĩ, có khi nào là có người động tay vào việc này? "
Hoàng Mộc nói những gì mà mình đang nghĩ cho Vũ Thiên Phong, hy vọng nó có thể giúp anh nhanh chóng tìm được người cần tìm.
" Có người khác động tay vào?
Hoàng Mộc, theo cậu thì kẻ nào to gan dám cản trở Vũ Thiên Phong này? "
Vũ Thiên Phong dần dần bộc lộ sự tức giận của bản thân mình. Có kẻ dám cản trở anh, thật sự đáng chết!
" Lão đại, tuy thông tin của người này hoàn toàn không tìm được. Nhưng thuộc hạ thấy có điều gì đó rất lạ ở đây "
Hoàng Mộc thể hiện sự kinh ngạc khi nói đến
" Nói đi "
" Có thông tin cho rằng người mà lão đại muốn tìm có một vết bớt. Vết bớt này nằm ở phía sau gáy, tuy không lớn nhưng lại có màu đỏ, nhìn giống như đóa bỉ ngạn "
Sau khi nghe Hoàng Mộc báo cáo, Vũ Thiên Phong cho phép anh rời khỏi. Vốn định trở về Vũ gia, bây giờ Vũ Thiên Phong cố nán lại công ty. Anh đang suy nghĩ, làm sao để tìm gặp được người con gái ấy. Cô gái đã khiến anh suốt mấy năm tìm kiếm nhưng không có tin tức. Đến khi có một chút tin tức cũng bị phong tỏa. Thế giới lớn đến như vậy, tìm một cô gái chưa gặp mặt, không hề dễ chút nào. Tạm để việc này sang một bên, Vũ Thiên Phong lấy điện thoại gọi ngay cho Mặc Ngôn. Đến khi Mặc Ngôn nghe máy anh chỉ nói:
" Tối nay 7 giờ đến nhà tôi "
Mặc Ngôn chưa kịp trả lời thì Vũ Thiên Phong đã tắt máy. Mặc Ngôn nghĩ:
" Chưa kịp trả lời đã vội tắt máy, đúng là.... "
Vũ Thiên Phong lấy chiếc áo khoác vest đặt gần ghế, mặc vào người rồi tời khỏi phòng làm việc. Anh đi đến bên thang máy và bấm nút rồi vào trong.
" Ting... "
Tiếng thang máy vừa vang lên, Vũ Thiên Phong với vẻ đầy uy nghiêm bước ra. Anh rời khỏi công ty với biết bao ánh mắt trầm trồ ngước nhìn. Những người nhân viên tại công ty thấy anh liền cúi chào. Dáng đi đầy quyền lực của anh khiến cho người khác phải khiếp sợ.
Về đến Vũ gia, bác Bạch vừa thấy Vũ Thiên Phong trở về liền cho người nhanh chóng đi chuẩn bị bửa ăn tối. Anh cũng không quên dặn dò bác Bạch, 7 giờ Mặc Ngôn đến nên Vũ Thiên Phong đã nhờ bác ra mở cửa. Còn bây giờ anh sẽ lên phòng thay quần áo và nghỉ ngơi. Bác Bạch vừa nghe anh nói vậy liền hỏi:
" Thiếu gia, vậy còn bửa ăn tối thì sao? "
" Nghỉ ngơi xong tôi sẽ ăn "
Vũ Thiên Phong nhanh chóng lên phòng thay quần áo. Trong nhà tắm, hơi nước nghi ngút làm mờ đi tấm gương. Anh lấy tay mình lau đi những hơi nước bán phía trên để lộ thân thể cường tráng, rắn chắc. Vũ Thiên Phong nhanh chóng mắc quần áo vào và bước ra khỏi nhà tắm, vừa đặt chân ra anh lại ngửi thấy mùi hương của Hàn Tử Huyên. Nghĩ rằng là do ảo giác, do bản thân tự nghĩ ra nên Vũ Thiên Phong đi đến bên giường và nằm xuống. Không ngờ mùi hương này lại càng gần anh hơn. Có lẽ là do kế bên là chỗ mà Hàn Tử Huyên ngủ nên mùi hương của cô vẫn còn động lại ở đó