Nghe tiếng la của Hàn Tử Huyên, Vũ Thiên Phong nhanh chóng chạy đến thấy cô đang cầm lấy ngón tay bị thương của mình. Anh nhẹ nhàng xem tay của Hàn Tử Huyên thì phát hiện ngón tay của cô bị gai đâm chảy máu. Vũ Thiên Phong lúc này không suy nghĩ gì ngoài việc muốn cầm máu vết thương của cô. Anh nhanh chóng ngậm lấy vết thương của cô vào miệng khiến cô chỉ biết đứng sững. Thấy vết thương của Hàn Tử Huyên không còn chảy máu, Vũ Thiên Phong kêu bác Bạch gọi điện cho Hình Thi đến gấp.
Nhận được điện thoại của Vũ gia, Hình Thi tức tốc chạy đến, cứ nghĩ Vũ Thiên Phong bị thương rất nặng. Nhưng sau khi biết Hàn Tử Huyên bị gai đâm, Hình Thi mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là một vết thương nhỏ mà Vũ Thiên Phong lại làm quá lên. Suýt chút nữa Hình Thi đã vượt đèn đỏ để chạy đến. Sau khi được Hình Thi tận tình băng vết thương lại và tiễn cô về. Hàn Tử Huyên đầy trách móc Vũ Thiên Phong:
" Em chỉ bị vết thương nhỏ, có thể xử lí vết thương ngay tại nhà.
Vũ Thiên Phong anh có cần phải gấp gáp gọi Hình Thi đến như sắp chết hay không? "
" Anh sợ em bị thương nặng nên mới vậy.
Cũng tại mấy cái hoa đó, khiến tay em chảy máu. Lát nữa anh cho người đốt cả vườn hoa ấy "
Vũ Thiên Phong đầy kích động
" Đừng mà!
Em rất thích vườn hoa ấy. Với lại lần này là do em bất cẩn nên mới để bị thương. Không liên quan đến cả vườn hoa ấy cả.
Anh không cần phải làm vậy đâu "
Hàn Tử Huyên ra sức ngăn cản, tỏ vẻ đầy tiếc nuối nếu như Vũ Thiên Phong đốt cả vườn hoa. Cuối cùng, anh cũng bị vẻ mặt đáng thương của cô làm cho cảm động.
Vũ Thiên Phong nắm lấy vai của Hàn Tử Huyên và ôm lấy cô, nói:
" Sau này em nhất định phải cẩn thận. Đừng để bản thân bị thương
Em đau một, anh đau mười đấy "
Không ngờ Hàn Tử Huyên lại bị những câu nói như vậy mà làm cho cảm động suýt nữa òa khóc trong lòng của Vũ Thiên Phong.
Nếu không phải vì hóa đâm cô lúc nãy là hoa hồng thì cô đã mặc cho Vũ Thiên Phong đốt. Chỉ là cô không nỡ để anh đốt loại hoa đã để lại nhiều kỉ niệm đối với mình như vậy.
Nhìn Hàn Tử Huyên, Vũ Thiên Phong chắc chắn cô đang có tâm sự liền hỏi:
" Em có chuyện gì khó nói có đúng không?
Từ trước đến anh chưa từng thấy em muốn bảo vệ vật gì cả? "
" Bị anh nhìn thấy rồi "
Hàn Tử Huyên cười khổ rồi nói tiếp
" Sở dĩ em không muốn anh đốt vườn hoa là vì nó có liên quan đến mối tình đầu của em.
Năm đó, anh ấy đã tặng cho em đóa hoa hồng, nhưng ở thời điểm đó, anh ấy chỉ xem em là em gái, anh ấy cũng không hề biết hoa hồng tượng trưng cho tình yêu.
Sau khi biết việc anh ấy chỉ xem em là em gái, em đã cố gắng kiềm chế không khóc trước mặt anh ấy. Cuối cùng lại chạy vào nhà vệ sinh khóc nức nở "
Kể đến đây, Hàn Tử Huyên muốn biết thái độ của Vũ Thiên Phong như thế nào. Nào ngờ anh vẫn bình tĩnh nói với Hàn Tử Huyên:
" Tử Huyên, anh không biết trước mặt người ngoài em cố tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường như thế nào. Nhưng nếu như ở trước mặt anh, em không cần phải làm như vậy.
Anh muốn dỗ dành em những lúc em giận. Muốn an ủi em những lúc em buồn. Nên em cũng đừng bao giờ làm những việc ủy khuất bản thân mình. "
Tuy cố tình tỏ ra vẻ ngoài bình tĩnh nhưng thật chất bên trong Vũ Thiên Phong đang nói ruột nóng gan rất muốn biết mối tình đầu của Hàn Tử Huyên. Nếu như để anh gặp được hắn, nhất định sẽ cho người phanh thây vì dám làm tổn thương cô
" Vậy bây giờ em có biết tên đó ra sao không? "
Nghe Vũ Thiên Phong hỏi vậy, Hàn Tử Huyên suy nghĩ thật kĩ rồi nói:
" Anh ta.... anh ta đã chết rồi "
" Xin lỗi, là em đã nói những chuyện không vui.
Là em đã khiến anh lo lắng rồi "
Hàn Tử Huyên nói tiếp, cô ngồi hẵn, rồ khỏi lòng anh
" Không sao! Anh không muốn em đứng trước mặt anh lúc nào cũng tỏ vẻ kiên cường. Những lúc như vậy, anh càng cảm thấy bản thân mình vô dụng.
Anh chỉ muốn thấy những lúc em yếu đuối nhất, những lúc như vậy, anh sẽ lập tức chạy đến bên cạnh em, sẽ không bỏ mặt em một mình "
Hàn Tử Huyên vừa nghe anh nói vậy, cô ngẩng đầu lên thì bị đôi môi anh bao phủ lấy không cho cơ hội từ chối. Cô cũng không muốn chối bỏ nụ hôn của anh nên đã đáp trả lại. Cứ như vậy cho đến khi Hàn Tử Huyên ngã xuống giường một cách đầy êm ái. Cô cố gắng dùng vẻ mặt ung dung nói với anh:
" Vậy anh có biết tại sao trước mặt anh, em luôn phải tỏ ra vẻ bản thân kiên cường hay không? "
Vũ Thiên Phong nằm bên trên lắc đầu không hiểu, muốn nghe cô giải thích:
" Bởi vì em không muốn bản thân mình quá dựa dẫm vào anh. Nếu như có một ngày em phát hiện ra em rời xa anh, anh không còn bên ở bên cạnh em nữa. Đến lúc đó, em vẫn phải tự dựa vào bản thân mình. "
Vũ Thiên Phong nghe cô nói đến hai từ " rời xa " liền trách cô:
" Ai nói sau này em sẽ rời xa anh?
Anh không cho phép em rời xa anh dù chỉ nửa bước "
Hàn Tử Huyên đột nhiên cảm thấy những lời Vũ Thiên Phong nói khiến cô có thêm động lực để yêu anh. Được Vũ Thiên Phong ôm lấy vào lòng, Hàn Tử Huyên đã ngủ từ lúc nào không hay. Đến khi cô thức dậy cũng đã gần trưa, ngước mặt lên, Hàn Tử Huyên bỗng giật nẩy người khi thấy Vũ Thiên Phong đang nhìn mình. Anh nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương, không nỡ đánh thức cô dậy.
Khi biết Vũ Thiên Phong trong lúc cô ngủ, anh không hề chộp mắt mà nhìn cô suốt mấy tiếng liền. Hàn Tử Huyên chợt lại cảm thấy bản thân mình không xứng đáng nhận được tình yêu này của anh. Nếu như một ngày nào đó, Vũ Thiên Phong phát hiện ra bản thân đang lợi dụng anh, vậy anh có còn yêu cô nữa không?