Nghĩ tới đây cô khẽ gượng cười chế giễu thay cho bản thân. Khánh Linh trông thấy vậy càng tức giận, đôi mắt tóe lửa bỗng dừng lại trên cổ thon dài của cô sợi dây chuyền mặt cỏ may mắn rất chói mắt, bởi vì nó rất giống với cái cô ấy thấy trên cổ của Tuấn Vũ chỉ khác là sợi dây đó dành cho nam giới. Khánh Linh giận run người, nghiến răng nói:
- Đưa nó cho tôi.
Sau đó không kịp suy nghĩ liền vung tay toan giật đi sợi dây chuyền. Hà Phương thất kinh trước hành động đó của Khánh Linh, không để ý tới da cổ mỏng của cô bị móng tay sắc nhọn của cô ấy bấm sâu cào xước một đoạn dài, cô chỉ một mực mong muốn giữ lại được đồ vật mà cô rất mực trân trọng. Cả hai cô gái giằng co trong dãy hành lang vắng lặng, từ góc độ của Khánh Linh có thể trông thấy người đang tiến lại gần là Tuấn Vũ, ngay khi đó một ý nghĩ xấu xa lóe lên trong đầu cô ấy, cố làm ra bộ dạng yếu ớt làm như mất đà lợi dụng sàn nhà bằng đá hoa dễ trơn trượt, chân đi giầy cao gót 12cm của cô ấy bỗng nhiên oặt ra đất, cô ấy ngã một đường, nằm sấp người trên nền đá lạnh. Đúng lúc Tuấn Vũ vừa lúc tới nơi thấy vậy vội chạy đến đỡ lấy cô ấy, anh rất bất ngờ với tình cảnh trước mắt:
- Sao lại thế này? Khánh Linh, em không sao chứ?
Khánh Linh dồn hết sức vịn lấy anh, nhưng khi vừa nhấc chân liền đau nhói, nước mắt đã trực sẵn lăn dài, Khánh Linh mếu máo:
- Anh Vũ, chân em đau quá.
Tuấn Vũ lo lắng khom người nâng chân cô ấy quan sát rồi đưa ra phỏng đoán có lẽ Khánh Linh bị trẹo chân. Trong khi đó Khánh Linh vẫn giữ bộ dáng hoa lê đái vũ đáng thương nói với Hà Phương:
- Chị Hà Phương em chỉ nhất thời xúc động nói mấy câu kêu chị rời xa anh Vũ, sao chị lại ác ý đẩy ngã em như vậy.
Nhìn biểu cảm của cô ấy tới Hà Phương còn đang ngỡ ngàng cũng ngu ngơ nghĩ rằng mình đúng là đang bắt nạt cô ấy, chả trách mà Tuấn Vũ từ đầu tới cuối không thèm để mắt tới cô, lúc này mới nói:
- Anh sẽ nghe lời giải thích của em khi về nhà. - Rồi anh đưa tay bế bổng Khánh Linh mau rảo bước - Anh đưa em đi bệnh viện.
Rốt cuộc cũng yên ắng trở lại, Hà Phương ngây ngốc đứng đó, hiện tại mọi sức lực như bị rút cạn, cô liền ngã ngồi trên nền đá. Những gì vừa xảy ra như đoạn phim quay chậm lần lượt tái hiện trong tâm trí cô, tay vẫn ôm lấy cổ lúc bấy giờ mới xót khiến cô tê dại, dù vậy tâm tưởng khẽ thoải mái, thật may là sợi dây chuyền của cô không bị cướp đi. Cô ngây ngốc nở nụ cười nhưng không hiểu sao nước mắt cứ thế lăn dài trên hai gò má, tim cô đau quá, nó như bị ai đó lôi ra cứa lên từng nhát từng nhát. Cô hẳn là vẫn chưa thể đối mặt với hiện thực rằng anh có thể để mặc cô ở đó mà rời đi, những gì Khánh Linh đối với cô đều không khiến cô đau đớn bằng sự thiếu lòng tin của anh đối với cô. Đúng lúc này, một đôi giầy da dừng trước tầm mắt của cô.