Ngày 30-10, ngày đại lễ của công ty cô, bởi vì những nhân vật có tên tuổi trong giới doanh nhân đều được mời tham dự, hiển nhiên Tuấn Vũ cũng góp mặt. Ở thời điểm hai người dùng bữa sáng, anh đã hẹn cô tan làm cùng nhau đi chọn lễ phục. Còn có điều khiến cô lăn tăn đó là một khi cô cùng sóng bước với Tuấn Vũ tới bữa tiệc thì tất cả đồng nghiệp sẽ biết đến mối quan hệ của hai người. Cô có người yêu không đáng để kể tới, nhưng đây người yêu của cô lại là anh, có chút thở dài. Tuấn Vũ thấy vậy liền nói:
- Em thở dài gì chứ? Hay là. . . em sợ bạn trai của em quá tuấn tú sẽ bị cô gái khác bắt đi mất, ha ha.
Biết rõ ý trêu chọc trong câu nói của anh nên cô cũng mỉm cười hùa theo:
- Đúng đó, em chỉ muốn đem anh giấu kĩ trong nhà để không cô gái nào dám tơ tưởng tới.
Tuấn Vũ liền cười khoái chí đáp lại:
- Em an tâm, anh thủ thân như ngọc 30 năm nay, rốt cuộc cũng chỉ bị cô gái ngốc là em nắm gọn trái tim anh.
Anh nói, kèm theo đó là ánh mắt chân thành chan chứa yêu thương nhìn cô trìu mến, rồi khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô. Hà Phương lẳng lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp đó, dù vậy trong lòng vẫn có chút vướng bận, cô không thể nói với anh, là do anh quá xuất chúng, cô là sợ mình không xứng để sánh bước bên anh.
Quả đúng như dự đoán, từ lúc cô cùng Tuấn Vũ bước xuống xe đã thu hút không ít ánh nhìn và ánh đèn flash. Bữa tiệc được trang hoàng lộng lẫy, với những băng đô màu tím hoa cà rủ trên tường, những lẵng hoa cẩm tú cầu sắc xanh pha hồng, mỏng manh và mềm mại tô điểm quanh gian phòng rộng lớn. Tiệc đứng buffet với bàn tiệc dài với vô số đò ăn ngon và phục vụ đồ uống chu đáo. Tuấn Vũ và Hà Phương đi tới đâu cũng đều có những nhân vật phong thái đĩnh đạc tới chào hỏi, phần đa bọn họ lớn tuổi hơn Tuấn Vũ nhưng thái độ với anh lại luôn e dè nể trọng. Cô có thể thấy được khí chất và phong độ xuất chúng, chững chạc trong anh, và còn dường như thấy được con người xa cách khó tiếp cận của anh ở lần gặp mặt đầu tiên.
Một số đồng nghiệp cùng công ty nhận ra cô liền bẽn lẽn tiến tới sau đó là vồn vã chào hỏi, thường ngày cô đối với họ không nóng không lạnh, hẳn như lúc này họ chỉ là muốn thỏa chí tò mò chứng thực rằng người đi cùng cô là một vị đại nhân vật. Không muốn bóc mẽ bọn họ, Hà Phương cũng chỉ cười mỉm lịch sự đáp lại. Về phần Tuấn Vũ, anh đối với họ chỉ lạnh lùng gật đầu xem như đã biết.
Mãi sau mới có một phút thảnh thơi, Tuấn Vũ nhẹ nhàng vuốt khẽ lọn tóc trên má của cô, vừa hay nhân viên phục vụ đi qua anh với lấy một ly rượu vang cho anh, và một ly nước chanh đưa cô, anh nói giọng đầy quan tâm:
- Mệt không em?
Cô khẽ gật đầu cái rụp:
- Mấy vị đại nhân vật như anh, chỉ riêng sự tiệc xã giao thôi cũng đã tốn sức rồi.
Tuấn Vũ khóe môi khẽ cong lên:
- Rất mệt đó, vì thế em hãy cố gắng dốc hết sức chăm sóc chu đáo cho anh đi.
Nghe anh nói vậy, cô liền phụng phịu:
- Em như vậy còn chưa tính là chu đáo sao?
Anh làm bộ sầu khổ than thở, sau đó cười tinh ranh:
- Về phương diện kia. . . anh không được thỏa mãn.
Hà Phương chớp mắt nhìn anh một lúc, mãi sau mới chợt hiểu ra ý anh, hai gò má khẽ ửng hồng cúi đầu xấu hổ, đồng thời vung tay đánh anh:
- Đồ đáng ghét. Lần sau anh còn dám nhắc tới chuyện này, em sẽ không thèm để ý tới anh nữa.
Tuấn Vũ hả hê đưa tay nắm gọn lấy bàn tay thon dài mềm mại của cô. Ngay lúc đó lại có người tới bắt chuyện cùng anh, lo lắng cô mệt mỏi, anh liền bảo cô ngồi đó đợi anh, còn mình tiến ra phía xa, hòa mình vào trong đám đông.