Ngay lúc này, anh chàng say xỉn Tuấn Vũ đáng ra đã nằm ngay ngắn trên giường thì nay không biết bằng cách nào anh ta có thể tỉnh táo hơn lết ra cửa phòng, từ phía sau, quàng tay lên eo kéo cô sát vào trong lòng, giọng khẳng định, chắc nịch:
- Cô ấy ngủ phòng này, ngủ ngon.
Nói rồi không chờ ai kịp phản ứng, anh ta với tay đóng sầm cửa lại. Dù thế cô vẫn nghe rõ tiếng cười đáng ghét của anh chàng Khánh Trung:
- Không cần phải nóng vội, đêm vẫn còn dài, ha ha.
Đợi giọng nói và tiếng bước chân xa dần, cô liền đẩy, tránh thoát khỏi tầm kiểm soát của anh, chất vấn:
- Anh điên rồi, tôi sao có thể ngủ cùng phòng với một người đàn ông chứ. Tôi sẽ tự bắt xe về.
Nói là làm, cô quay người định mở cửa phòng bước ra, nhưng lại bị anh nhanh hơn một bước, đưa tay ôm chặt lấy eo, khẽ gục đầu vào hõm vai cô, tuy có chếnh choáng say nhưng vẫn cảm nhận được sự cứng đờ, căng thẳng của cô:
- Lẽ nào em sợ tôi sẽ ăn em, ha ha, em an tâm, tôi sẽ không đói bụng ăn quàng. – Dừng lại một chút, chỉnh lại tâm trạng, nghiêm túc nói với cô – Đã trễ rồi, em cũng thấy ở nơi này không dễ để gọi xe, tôi say thật rồi, có muốn làm gì em cũng lực bất tòng tâm, tối nay tôi ngủ trên sofa, ngày mai chắc chắn đưa em về nhà an toàn.
Tuy trong lời nói của anh có phần đả kích nhưng qua những gì anh đã làm đối với cô, cô tin tưởng vào nhân cách, cũng như lời hứa danh dự của anh. Người ta từng nói: “Lời hứa đàn ông mà tin tưởng được, thì heo nái cũng biết leo cây” huống hồ lại là lời buông ra lúc say rượu, nhưng cô đối với anh có một sự tín nhiệm kì lạ, hơn nữa, mệt mỏi từ sáng tới giờ, cô cũng không còn đủ sức mà mè nheo, hiện tại chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ sau đó lên giường ngủ một giấc thật say. Thấy cô cuối cùng cũng xuôi theo, anh mỉm cười hài lòng, lôi điện thoại ra, gọi người mang bộ đồ cho hai người thay. Anh lảo đảo bước vào phòng tắm. Cô vừa đặt mông lên giường đệm êm chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa phòng, là người giúp việc, theo sự phân phó của anh, mang cho họ bộ đồ ngủ để thay, cô nhận lấy, để riêng đồ của mình ra một bên, còn đặt ngay ngắn đồ của anh lên sofa.
Cửa phòng tắm mau chóng mở ra, Tuấn Vũ khoác lên mình chiếc áo tắm tơ tằm dán sát lên người, phô bày ra thân hình rắn rỏi cuốn hút của anh, mái tóc bình thường được chải chuốt gọn gàng cẩn thận, nay được để tùy tiện, những giọt nước còn đọng lại, anh đưa tay dùng khăn lông lau tóc. Đối mặt với tình cảnh này, cô chỉ biết xấu hổ cúi gằm mặt xuống, cầm lấy đồ của mình chạy lẹ vào phòng tắm vừa chạy vừa nhắc nhở anh:
- Bộ đồ của anh ở trên sofa đó.
Rồi cô đóng sầm cửa phòng tắm, cài chốt kĩ càng. Phì cười trước hành động của cô, anh lớn tiếng chọc ghẹo:
- Cô mà cứ bày ra bộ dáng cô dâu nhỏ như vậy, biết đâu tôi sẽ đổi ý, nể tình suy nghĩ lại mà ăn cô đó, ha ha.
Trong phòng tắm vọng ra giọng nói của cô đầy bức xúc:
- Lưu manh. . .
Ngâm mình trong bồn tắm của căn phòng đạt chuẩn 5 sao, hương hoa hồng dịu nhẹ phảng phất khiến cô thoải mái và thư thái, phải mất một lúc lâu cô mới miễn cưỡng bước ra khỏi phòng tắm. Bên ngoài yên ắng đến kì lạ, chỉ có tiếng hít thở đều đều bình ổn của người đàn ông đang nằm trên sofa, anh lúc này đã mặc bộ đồ nghiêm chỉnh, có lẽ đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cô nhẹ bước tới bên giường lấy một chiếc chăn mỏng, đắp ngay ngắn lên người anh. Bộ dáng lúc ngủ của anh rất ôn nhu, lúc này anh không khác gì một thiên thần đang say giấc nồng. Đôi mắt mệt mỏi, khẽ díu vào nhau, cô cũng trở lại giường nhắm mắt, mau chóng ngủ thiếp đi.