Tình Yêu Của Nàng Ế Tự Kỷ

Chương 20: Dự tiệc




Họ dừng lại trước cổng căn biệt thự lớn, cánh cổng từ từ mở ra, xe lăn bánh chậm rãi vào gara. Hẳn là khách khứa đã đến đông đủ, tiếng nhạc cùng tiếng người cười nói vang vọng lại từ phía xa. Người giúp việc cúi người chào hỏi, sau đó dẫn họ đi tới sân sau là địa điểm bày tiệc. Ngôi biệt thự được xây theo kiến trúc phương tây sang trọng, cách thức bày trí rất độc đáo, làm việc một thời gian trong lĩnh vực bất động sản, cô có thể thấy được đây là một trong số những ngôi nhà đáng để ao ước của những người biết thưởng thức cái đẹp và thích vung tiền. Qua nhiều dãy hành lang, rốt cuộc cảnh tượng người người tụ tập đông đúc hiện dần ra phía trước mắt. Anh khẽ níu tay cô kéo lại, nhẹ nhàng đưa tay cô quàng qua tay mình:

- Từ giờ, gọi tôi là anh yêu, nghe rõ chưa em yêu.

Lúc đầu xác định đóng giả làm bạn gái anh tham dự buổi tiệc, cô đã dự trù trước một số hành động thân mật cần thiết, nhưng nghĩ là một chuyện còn thực tế, vẫn khó để thích nghi, cố bày ra nụ cười tươi tắn và nói:

- Anh có biệt tài khiến người ta thấy buồn nôn đó.

Anh cũng cười dịu dàng đầy khoan dung, nhéo nhẹ lên má cô, đầy sủng nịnh:

- Có buồn nôn thì cũng nuốt vào cho tôi.

Đang định đối đáp lại anh, thì một giọng nam ngọt ngào vang lên cắt đứt hồi tranh luận của họ:

- Ai da, tớ bảo này Vũ, cậu có cần phải bày ra cái bộ dáng một tên bạn trai thâm tình khiến người khác phải ghen tỵ thế không? Thật muốn ói đi.

Sở hữu giọng nói đó là người đàn ông đẹp, so với phụ nữ còn có phần nổi trội hơn. Nếu như Trần Tuấn Vũ là vẻ đẹp đầy nam tính thì anh ra là tổng thể của sự hài hòa và thân thiện, đặc biệt đôi mắt hoa đào biết cười của anh ta có lẽ đốn ngã không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Ở bên cạnh, Tuấn Vũ thấy cô ngây người quan sát tên bạn chí cốt không rời mắt, trong lòng bỗng dội lên sự khó chịu, đưa tay ôm lấy eo thon của cô áp sát vào trong lòng như khẳng định chủ quyền của mình. Hai người đàn ông chạm hai nắm đấm vào nhau như một phương thức chào hỏi riêng biệt:

- Cậu có thể ói luôn ở đây, nếu như không sợ hình tượng hào hoa phong nhã bấy lâu nay cậu cố bày ra bị sụp đổ trong mắt những cô nàng não ngắn hâm mộ cậu.

Khẽ phì cười, khi nghe anh không kiêng nể gì mà đả kích người như vậy, cô thầm may mắn, anh là đối với cô đã nương tay rồi. Anh chàng kia làm bộ ôm im, bày ra bộ dáng bi thương:

- Cái mồm quạ đen của cậu làm tổn thương trái tim yếu ớt của tôi. Thật là, em gái nhỏ, em ở bên cạnh hắn chắc cũng không dễ dàng gì.

Anh ta hướng cô tìm sự đồng tình, nhưng chủ yếu là quan sát đánh giá người phụ nữ thế nào mới có thể làm dao động trái tim sỏi đá của Vũ. Cô hết nhìn anh ta rồi lại ngẩng đầu nhìn Tuấn Vũ cười nói:

- Anh ấy tuy miệng lưỡi có rắn rết một chút, nhưng bù lại bụng dạ lại không có ác ý, vì thế tôi vẫn miễn cưỡng chấp nhận được, phải thế không, anh yêu?

Khuôn mặt anh khẽ cứng đờ, nhìn cô gái ý cười ngập tràn bên người, khẽ nhíu mày, cô gái này dám lôi anh ra trêu chọc. Nhưng nhìn cô phải ngước lên đối mắt với anh, bộ dáng rất tinh nghịch, đôi môi khẽ tru lên khiến người ta rất muốn ngậm lấy mà day day một hồi:

- Anh có đôi lúc, lời nói đi kèm với hành động.

Không đợi cô kịp phản ứng, anh mau chóng cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại khẽ hé ra của cô. Tên đáng ghét này, dám ngang nhiên chiếm tiện nghi của cô. Vì trước mặt có người khác nên cô không dám hành xử tùy tiện, đành ôm một cục tức trong bụng, mà lúc này khuôn mặt cô ửng hồng không rõ là do tức giận hay ngượng ngùng nữa.

Đúng lúc này, người phụ nữ dáng siêu mẫu, gương mặt được trang điểm đậm rất tỉ mỉ, uốn éo bước lại gần, rồi như con rắn xà vào lòng anh chàng kia, nũng nịu:

- Anh Trung, người ta tìm anh nãy giờ, ra là anh ở đây.

Sau đó cô ta mới để ý thấy người đàn ông còn lại, khẽ xúc động nở nụ cười ngọt ngào như đón gió xuân, giơ tay ra phía anh:

- Tổng giám đốc Trần Tuấn Vũ, rất vinh dự được gặp anh ở đây.

Đối với sự nhiệt tình của cô ta, anh không có chút hồi đáp, khiến cô nàng sượng sùng, vùi sâu vào lòng người đàn ông kia, như cầu sự trợ giúp, anh ta liền cười giả lả, nhéo nhẹ mũi cô nàng:

- Ngoan nào honey, anh chàng này là hoa đã có chủ, em không thể tùy tiện làm càn.

Như tìm được cái phao cứu sinh, cô rúc vào anh như con mèo làm nũng, cũng không còn nhỏ bé gì, hành động kiểu này thật đúng là phản cảm đi.

- Vũ, cậu không định giới thiệu chúng tôi với nhau sao?

Thấy vậy anh cúi xuống nhìn cô:

- Cậu ta là Khánh Trung, nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay, cô ấy là Hà Phương. – Quay ra cô gái đang dán sát vào người cậu bạn, anh lạnh lùng – Vị tiểu thư này, cậu tự giới thiệu đi.

Anh chàng Khánh Trung rất mực tươi cười, đôi mắt hoa đào hết sức thu hút, bắt tay chào hỏi cô nhân tiện giới thiệu cô bạn gái Như Ý bên cạnh. Sau khi hai cô gái xong màn chào hỏi, anh ta vỗ nhẹ eo, cô bạn gái và nói:

- Em dẫn Hà Phương qua làm quen với không khí bữa tiệc trước đi, anh còn có chút việc với Tuấn Vũ. – Nói rồi anh ta quay ra như trưng cầu ý kiến của cô – Anh có thể mượn anh chàng của em trong ít phút được không?

Cô khẽ gật đầu, đi theo cô gái kia, mặc dù không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng anh ta đã nói vậy nghĩa là họ hi vọng có thời gian riêng để bàn luận việc gì đó, vì thế cô cũng biết ý mà lẳng lặng bước đi.