Từ sau ngày hôm đó, cả nửa tháng tiếp theo đi qua.
Mẹ của anh vì không muốn anh đi tìm cậu mà luôn luôn phái người đi cùng anh.
Vậy là bên anh lúc nào cũng kè kè hai bóng người trái phải, một là trợ lý của anh hai là thân tín của mẹ anh.
Anh ngột ngạt vô cùng.
Cũng may, thời gian này Tùng Lâm rảnh nên có lúc tới nhà anh uống rượu nói chuyện cùng anh.
Hôm đó, sau khi ở tòa án về, Tùng Lâm nhận được cuộc gọi của Mạc Toàn rủ đi uống rượu, hôm nay anh muốn ra ngoài, nghe giọng anh có vẻ có gì đó đang rất bức bối.
Tại bàn rượu, sau khi cả hai đã cạn hết một ly anh mới bắt đầu nói chuyện:
- Lâm, cậu nói có phải tôi là người đồng tính.
Tùng Lâm sững sỡ, đôi tay cậu run bật lên một nhịp khiến cho ly rượu đang cầm trên tay sóng sánh theo.
Có ai biết, trái tim kia cũng đang run theo một nhịp.
- Tại sao cậu hỏi vậy?
- Bởi vì, tôi nhớ cậu ấy!
Đoàng, một tiếng nổ tận sâu trong lòng Lâm, cậu biết, người Toàn đang nhắc tới là ai, bao ngày qua người này vẫn luôn lảng vảng trong câu chuyện của họ, mặc dù những câu chuyện được nhắc tới chỉ toàn những lần cãi nhau giữa hai người đó, nhưng cậu biết trong giọng kể kia lại chẳng có chán ghét mà chỉ có ưu tư và thương nhớ.
Cậu tự cười mỉa mình, đồng tính à? Hơn mười năm qua cậu là người mong Toàn trở thành người đồng tính hơn ai hết, nhưng cậu lại chẳng dám ước nguyện nó thành sự thật, bởi vì cậu biết đằng sau Toàn là cả một gia tộc, cậu lấy tư cách gì mà dám mơ ước cao xa.
Bao lần cậu ao ước cái nụ cười ấm áp chỉ dành cho riêng cậu, trái tim thổn thức kia sẽ là của cậu, và sự nhớ nhung này sẽ dành cho cậu, mỉa mai làm sao, bây giờ nó lại chẳng phải của cậu.
Bao năm qua chẳng phải tự nhiên cậu đưa ra quyết định không nối nghiệp cha mà phò tá cho XM, chỉ là cậu sợ còn ở bên Mạc Toàn cậu sẽ chẳng thể kìm nén được cảm xúc bản thân.
Cậu cứ như cái bóng lặng lẽ âm thầm dù ở xa cũng dõi theo mà bảo vệ Toàn trọn vẹn.
Từ sau ngày Toàn kể về cậu thanh niên kia, Lâm vẫn luôn tự trách giá như hôm đó cậu có thể ở đó thì đã chẳng có người kia xuất hiện.
Nhưng "giá như" là một thứ chẳng hề xuất hiện được trong cuộc sống này.
Từ bé đến lớn, chẳng phải Mạc Toàn không có người tỏ tình, mà bản thân cậu cũng chẳng phải cool boy hay trapboy gì.
Mà tất cả những thứ đó là vỏ bọc do Tùng Lâm tạo ra, cậu biết Mạc Toàn rất dễ mềm lòng, lại là một người tốt, chỉ là EQ của anh tỉ lệ nghịch với IQ của anh mà thôi.
Tùng Lâm nhận lời với cha và mẹ Mạc Toàn sẽ bảo hộ cậu, lấy cái mác đó mà cậu đã đẩy hết đám vệ tinh xung quanh Mạc Toàn đi, khiến cho anh ấy đến bây giờ chẳng có một mảnh tình vắt vai.
Mạc Toàn lại chẳn để ý những tình tiết đó, anh chỉ biết tới nhiệm vụ ăn rồi học và phục vụ gia tộc của mình mà thôi.
Ai mà chẳng biết, những gia đình như vậy họ chẳng cần đến thứ gì gọi là tình yêu cả, bởi vì sớm hay muộn hôn nhân của họ cũng chỉ vì lợi ích mà thôi.
Họ chẳng có cái quyền được yêu ai thật lòng cả.
Cậu đặt ly rượu xuống bàn.
Cậu biết lúc này mà dùng lời lẽ khuyên dăn kiểu như "đừng để cảm xúc đánh lừa", hay là "cậu chỉ quan tâm đến cậu ấy vì cậu thấy áy náy"..
thì đúng là ngu ngốc.
Cảm xúc mà xác nhận rồi còn có thể phải bác hay sao:
- Nghe này, Mạc Toàn, cậu chưa từng yêu ai, cho nên mình không dám chắc cảm xúc của cậu lúc này là gì, vì bản thân cậu là rõ ràng nhất.
Nhưng mà, nếu nó là thật, cậu nghĩ mẹ cậu sẽ để yên à?
Mắt Mạc Toàn bỗng tối lại, anh biết chứ, sao lại không biết, nếu để mẹ anh biết anh có cái suy nghĩ đó, thì có trăm đao nghìn đao mẹ anh cũng tìm cách chém lên người kẻ đã bẻ cong con trai bà cho bằng được.
Bà là người phụ nữ như nào cậu hiểu hơn ai hết.
Cậu đâu dám nghĩ tới kết thúc có hậu gì ở đây đâu.
Chỉ là bản thân cậu sắp không kìm nén nổi rồi.
Bao lần nhấc điện thoại lên rồi lại đặt điện thoại xuống, muốn nhắn mà không dám gửi, muốn gọi mà chẳng kịp để đầu dây bên kia đổ chuông.
Cậu thực sự phát điên lên được vì không biết bây giờ cậu ấy đang như nào.
- Tôi biết chứ, cho nên tôi thực sự chẳng dám liên lạc với cậu ấy nữa.
Vì thế nên Tùng Lâm à, cậu giúp tôi xem cậu ấy như nào có được không? Cậu ấy bị thương như vậy đã bình phục chưa.
Tôi biết mẹ tôi cho cậu ấy một khoản tiền và yêu cầu cậu ấy rời công ty rồi, mẹ tôi chắc chắn không biết cảm xúc của tôi, tôi nghĩ bà ấy chỉ không muốn Lỗi ảnh hưởng tới công việc của tôi và không muốn cậu ấy sau này còn cái cớ để làm tổn hại tới tôi mà thôi.
Trong mắt bà ấy mọi người nghèo đều là những người chuyên lợi dụng người khác.
Tùng Lâm nhìn anh, cậu đồng ý sẽ giúp anh, nhưng trong mắt cậu hiện lên đầy mất mát, lẽ ra mọi cự quan tâm này chỉ nên dành cho cậu, nếu cậu tham lam một chút thì biết đâu anh đã nhìn cậu nhiều hơn chút, và biết đâu..
Cậu cười mỉa mai, do bản thân nhút nhát mà chọn rời bỏ thì còn trách ai bây giờ..