Từ khi Linda bước vào phòng của Mạc Toàn thì Tuấn Anh như một kẻ mất hồn, cậu ngồi trước màn hình máy tính nhưng lại chưa hề động tay vào một nút nào.
Không biết họ trong kia làm gì, nói gì.
Chốc chốc ánh mắt của cậu lại hướng về phía đó không yên.
Tức giận với sự
Bồn chồn của bản thân cho nên cậu đã vỗ mạnh xuống bàn khiến mọi người bị dọa cho giật bắn.
Cậu đứng nhanh dậy đi ra ngoài, đến bên máy pha cafe rồi pha luôn ba cốc.
Một cho cậu, còn hai mang vào đó! Nhưng cậu quên một điều, cậu chính là chưa thể tự đi cho vững được.
Tức giận cùng tủi thân với sự bất lực của bản thân, cậu chỉ trực khóc òa như đứa con nít.
Bao nhiêu đau đớn trước kia cậu chịu còn không bằng nổi một lần khó chịu này.
Nhưng cậu không biết, từ khi cậu đi ra khỏi cửa phòng làm việc thì Mạc Toàn cũng luôn nhìn theo cậu, thấy cậu hướng về hướng kia, anh cũng thập phần thấp thỏm.
Anh sợ chân tay cậu bất tiện, chẳng may có nước nóng lại bị bỏng thì sao.
Cho nên những điều Linda đang thảo luận, có đến bốn phần trôi ra khỏi tai anh rồi.
Linda cũng khá tinh ý, cô ấy thấy anh không tập trung như vậy thì cũng hướng theo ánh mắt anh nhìn ra.
Nhiều người như vậy nhưng cái hướng đó lại chỉ có một người đang tập tễnh.
Cô ấy gõ nhẹ lên mặt bàn hai tiếng kéo lại sự chú ý của anh:
- Là cậu ấy à?
Anh liếc mắt nhìn sang cô một cái, rồi lại chú ý trở lại phía cậu.
- Ừ.
Linda nổi hứng chọc ghẹo anh, vừa nói vừa cố ý đứng lên.
- Ai da, để tôi qua đó chào hỏi nhé?
Anh vội vàng chạy vòng qua bàn túm tay cô lại, đôi mắt vằn lên tức giận.
- Cô đừng có đi quá giới hạn.
- Ha..
ha..
được rồi, tôi biết rồi, đùa vậy thôi chứ làm gì mà anh nóng như thế.
Tôi cũng không phải kẻ cợt nhả đâu.
Anh trừng mắt nhìn cô mà nội tâm không ngừng gào thét: "Có điên mới tin cô."
Thế nhưng, một màn lôi lôi kéo kéo trùng hợp lại đánh vào trong mắt Tuấn Anh một ý nghĩ chính là: "Họ nắm tay nhau.".
Bởi cái chỗ đứng của cậu vừa vặn che khuất tầm nhìn, chỉ thấy một dáng vẻ giữ người của anh mà không nhìn được sắc mặt của anh.
Cậu lại càng vì vậy mà tức giận, thực sự đáng ghét biết nhường nào.
Cậu một hơi đem cốc cafe của mình uống cạn, còn hai cốc kia cậu trực tiếp đổ thẳng đi.
Rửa cốc rồi tức giận trở lại phòng làm việc.
Ngồi trong phòng làm việc, cái hơi lạnh điều hòa phả lên người cậu khiến cậu dần bình tĩnh lại.
Cậu lấy tư cách gì để giận dỗi với anh đây? Tự nhiên lại khiến bản thân mỉa mai đến thế.
Mọi người cứ mắt to trừng mắt bé, nhìn nhau mà không ai lên tiếng, họ cũng chẳng hiểu sự tức giận của Tuấn Anh là từ đâu.
Họ chọn yên lặng bởi họ muốn cho cậu không gian riêng để thoải mái suy nghĩ hơn, dù gì cậu cũng là người bệnh, tâm trạng có thất thường cũng là điều có thể cảm thông.
Chừng gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Linda cũng rời khỏi công ty, khi đi qua phòng làm việc của Tuấn Anh còn không quên đánh mắt nhìn vào, vì rèm không kéo lên vừa vặn họ chạm mắt với nhau.
Tuấn Anh cảm thấy trừng được bao nhiêu liền trừng bấy nhiêu, cái con người khiến cậu thấy ghét.
Còn Linda lại mang theo ánh mắt thách thức, trêu ngươi, còn thuận tay giả bộ chạm vào vai Mạc Toàn đang đi bên cạnh.
Tuấn Anh tức giận lẩm bẩm:
- Hay quá nha, lại còn tiễn nhau ra cửa, sợ không ai biết anh quan tâm người ta hay sao.
Nhưng có một điều cậu không biết, về căn bản, tiễn cô ấy là tiện đường, còn nơi anh muốn tới là phòng Thiết kế của cậu cơ.
Cạch, anh mở cửa bước vào.
Mọi người cùng nhau lần lượt chào: "Giám đốc".
Chỉ có cậu mặt vẫn xị dài ra giận dỗi nên chẳng thèm để ý đến anh.
- Em thấy sao rồi?
Anh sau khi gật đầu với mọi người, rồi hỏi vài câu liên quan công việc với Eric thì tiến lại chỗ cậu hỏi han.
Những điều anh làm chỉ là cái cớ, thực tế điều anh muốn chính là xem cậu có ổn không.
Từ khi cậu ra ngoài lúc nãy anh đã thấy sắc mặt cậu không tốt chút nào.
- Cảm ơn giám đốc quan tâm, tôi không sao cả.
Khuôn mặt anh bỗng chốc cứng đờ ra, "em ấy lại xưng tôi rồi sao?"
- Sao thế? Em khó chịu à?
- Không sao.
Anh càng quan tâm cậu càng tỏ ra khó chịu, cậu nếu có thể rất muốn tát cho cậu một bạt tai.
Tên đầu gỗ đáng ghét, cậu đã có suy nghĩ hay là cứ đem chuyện đã nhớ lại nói cho anh biết đi.
Nhưng cậu lại sợ anh biết cậu nhớ lại sẽ cho rằng cậu còn giận anh, hận anh mà lại chủ động rời xa cậu.
Nhưng nếu không nói, với cái đầu gỗ như anh sợ rằng sẽ chẳng dám thừa tình cảm của cả hai đâu.
Thế nhưng, nếu cả hai lại cứ mập mờ như vậy thì sẽ càng bất ổn, bởi vì bây giờ cạnh anh đang có một con ong vo ve rồi.
Sơ hở ra anh sẽ bị con ong đó tha đi mất.
Nếu vậy cậu phải làm sao.
Càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng tức giận.
Cậu muốn lập tức đem cái đầu gỗ của anh đi gõ mõ cho rồi.
- Giám đốc, trưa nay không đi ăn cùng quý cô Linda à?
Gần tới giờ ăn rồi, mọi người vì ngại Giám đốc đứng đó nên chưa có dám đi ra.
Nhưng vì anh thấy Tuấn Anh yên lặng giận dỗi mà chủ động bảo họ đi ăn trưa rồi nghỉ ngơi đi.
Đợi họ đi ra hết rồi anh mới kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, ngồi yên nhìn cậu.
Không chịu nổi sự yên tĩnh này, cậu mới lên tiếng nói với anh trước.
Nhưng mở miệng nói ra lại là câu hờn mát như kia.
- Anh tại sao phải ăn cùng cô ta?
- Chẳng phải cô ấy muốn cùng giám đốc hẹn hò? Hai người rất xứng đôi, ở cạnh nhau nhất định hợp.
Lời này nói ra, rõ là cậu đang mỉa mai giận dỗi, nhưng anh không hiểu.
Anh lại nghĩ rằng cậu cố tình gán ghép anh với Linda.
Cậu là sợ anh phiền hay bản thân muốn được ở cạnh Tuấn cho nên mới đẩy anh cho người khác như thế.
Điều đó khiến cho anh cảm thấy ruột gan nóng bừng.
Anh tức giận đi ra ngoài, nhưng trước khi đi khỏi, anh vẫn không quên nhắc cậu:
- Anh sẽ mang đồ ăn lên cho em, đừng đi đâu cả, cẩn thận không chân em sẽ đau.
Cần đi đâu thì gọi cho anh.
Nói rồi anh đi, mang theo sự đau lòng cùng tức giận.
Bản thân nhuốt không trôi, nhưng đồ ăn và nước uống cho cậu anh vẫn đem lên đủ!
Đến tối, khi cả hai đang chuẩn bị về.
Bởi vì anh đưa cậu đi làm nên nhất quyết đón cậu về, mặc dù đã qua một ngày nhưng cả hai vẫn hờn vu vơ mà ít nói với nhau hẳn.
Anh vừa đưa cậu xuống đến xe thì Linda lại không hiểu từ đâu nhảy ra rồi nói như thể cả hai "tình cờ" bắt gặp.
- Ơ kìa, Toàn, sao giờ anh mới về?
"Toàn?" họ gọi nhau như thế à? Cậu có gọi anh cũng chưa bao giờ gọi riêng tên anh như thế.
Cậu ghen tị.
Nhưng cậu không nói, bởi cậu không có tư cách nói.
- Linda, sao cô còn ở đây?
- Ơ kìa, sao lại cô, em đã bảo gọi em Linda mà.
Mạc Toàn biểu hiện lên nét mặt không kiên nhẫn nhìn cô, nó lại càng nhăn nhó hơn khi nghe cái giọng điệu õng ẹo cô đang nói.
Anh thực muốn đem cô nhét vào hộp rồi đóng gói chuyển ra nước ngoài, trở về nơi cô ấy nên ở.
- Bớt bớt lại, cô..
Anh đang định mắng cô thì cô đã cắt ngang, lại còn cố ý tiến về phía Tuấn Anh nữa:
- Đây là nhân viên công ty anh à? Công ty còn có đãi ngộ giám đốc đưa nhân viên về hay sao?
- Hình như cô Linda đây đang xen quá nhiều vào công ty chúng tôi thì phải, nhà đầu tư thì chỉ nên chú ý hạng mục và tiềm năng chứ không nên quan tâm đến những điều khác.
Tuấn Anh mất kiên nhẫn mà lên tiếng.
Linda nhún nhún vai.
- Đây không phải giờ làm việc, tôi cũng lại chẳng hỏi đến công việc.
Đây là tôi quan tâm tới Toàn của tôi thôi.
Một câu "Toàn của tôi" khiến cậu giận đến run người.
Cái gì mà của cô ta, là của cậu mới đúng, nội tâm cậu kịch liệt gào thét: "Anh ấy là của tôi!".
Cậu bỗng diễn một màn khổ nhục kế, cậu ôm lấy tay kêu ối một tiếng.
Anh đứng gần cậu liền một bước sát lại gần đỡ lấy cậu:
- Em đau à? Đau tay hả, để anh xem, đi viện nhé?
Cậu giả bộ tỏ ra yếu ớt.
- Thôi, cho em về nhà đi, em muốn nghỉ chút.
- Nhưng tay em đau..
Anh định cố thuyết phục cậu đi kiểm tra, nhưng nhìn ánh mắt khẩn thiết của cậu, anh không cứng rắn được nữa:
- Được, được, được, về nhà..
Sau đó chào cũng chẳng chào, anh mở cửa, dìu cậu lên xe, đóng cửa, vòng về bên tay lái, mở cửa, ngồi xuống, nhấn ga..
Một loạt động tác dứt khoát không chút thừa thãi nào khiến Linda đứng đó như kẻ ngốc.
Cuối cùng khi xe đi mất cô mới tỉnh táo lại.
- Hồ ly!
Cô mắng đây chính là Tuấn Anh.
Cứ nghĩ cậu ấy cũng nam tính, ai ngờ, giảo hoạt như hồ ly ấy.
Cô lại nhếch mép cười:
- Thú vị!.