Lại là một ngày đẹp trời, Tuấn Anh tỉnh dậy sau khi nghỉ hai ngày tự thưởng cho việc chạy dự án quên ăn quên ngủ.
Cậu nhanh chóng chuẩn bị để đi làm.
Người trưởng thành có rất nhiều người đều xem việc đi làm như một nghĩa vụ, họ bắt buộc phải đi làm vì cần lo cho cuộc sống.
Nhưng với một số người, đi làm lại chính là niềm vui.
Khi họ chọn đúng nghề, có một công việc yêu thích, có những đồng nghiệp thân thiết thì việc đi làm lại trở thành niềm hạnh phúc.
Cậu cũng vậy, mỗi ngày cậu đều hồ hởi để đi làm, để được làm điều cậu thích và làm việc cậu yêu.
Mạc Toàn cũng khỏi ốm, anh sẽ cũng vẫn bất tri bất giác ở công ty tiếp cận cậu.
Dù rằng tự bản thân anh biện hộ cho hành vi của mình như một thói quen, nhưng chỉ anh biết, anh chẳng thể từ bỏ Tuấn Anh.
Còn Tuấn Anh có cảm nhận được không thì anh không dám chắc, bởi cậu ngoại trừ khi đó nhiệt tình giúp chăm sóc anh thì sau đó hoàn toàn đối với anh vô cùng khách khí.
Anh lại nào dám oán trách gì, cứ tự cho như vậy là tất nhiên để rồi yên lặng chấp nhận với chấp niệm của riêng mình.
Tuấn cũng như cũ, thi thoảng chạy tới nhà Tuấn Anh một chuyến xem cậu ổn không, cậu có cần thêm gì không.
Điều anh nhận ra là cậu đã dần dần từ chối một cách khéo léo những đụng chạm hay hành vi thân mật của anh.
Cậu sẽ không cho anh tùy ý ôm cậu như khi trước nữa, vì trí nhớ cậu quay lại, và vì cậu không hề yêu anh.
Anh biết, anh cũng cảm nhận được điều đó, nhưng đối với anh việc từ bỏ cậu là vô cùng khó khăn, cho nên anh đành tự lừa dối bản thân, thuyết phục bản thân tiếp tục chờ đợi cậu ấy.
Nhưng anh lại không biết, từ bao giờ, từ khi nào anh lại trở lên thân thiết với Lisa.
Không, không phải, nói đúng hơn là anh trở thành bạn nhậu của cô ấy.
Những kẻ cô đơn trong tình yêu nên dễ dàng hòa hợp với nhau bên bàn nhậu thì phải.
Tuấn Anh vừa cầm túi đeo lên vai chuẩn bị bước ra cửa thì bất chợt cậu nhận được cuộc gọi từ số lạ:
- Alo
- Lỗi đúng không?
Cậu giật mình! Cậu đã gần sáu năm nay chưa từng nghe ai gọi mình như thế nữa.
Cái giọng trầm trầm ồm ồm này khiến cậy sởn gai ốc, cậu nhớ giọng nói này, là giọng của cái người cậu đã từng căm ghét biết bao nhiêu.
- Ai vậy? Lộn số rồi!
Cậu phải giả vờ như mình hoàn toàn không nhớ gì, không nhận ra đó là ai.
Phía bên kia nghe cậu nói, thì cũng yên lặng một lúc, sau đó ông ấy lại chậm rãi nói:
- Cậu không cần che dấu, ta biết cậu lấy lại trí nhớ rồi.
Ta có thứ muốn đưa cho cậu.
Nếu muốn nhận lại di vật từ mẹ cậu thì đến..
x..
y..
z gặp ta.
Cậu sững người, ông ta chính là Mạc Xuân Phong, người đó vẫn theo dõi cậu ư, ông ta vậy nhưng biết hành tung của cậu.
Cậu cười khổ, ông ta đúng là một con cáo thành tinh.
Gian xảo này ai mà bằng ông ta kia chứ.
Cậu rút điện thoại ra, vào group công ty gửi một tin nhắn xin nghỉ tiếp buổi sáng nay do mệt.
Sau đó cậu nắm chặt tay, nếu đã không trốn nổi ông ta, vậy thì gặp mặt một lần vậy.
Đúng giờ hẹn, cậu có mặt tại nơi ông ta nhắn.
Đó là một quán café nhà vườn, nó được bày trí vô cùng đẹp.
Nơi này xứng đáng là một trong những điểm hẹn hò tuyệt vời cho những đôi thích yên tĩnh đó chứ.
Nhưng tâm trạng khẩn trương lúc này của cậu lại không để cho cậu được chiêm ngưỡng nơi này.
Cậu chỉ đánh giá một lượt qua loa rồi tìm chỗ ngồi của Mạc Xuân Phong đã hẹn.
Cậu đứng đối diện ông ta, gần sáu năm không gặp, ông ta không còn khỏe mạnh và phong độ như trước.
Sáu năm này có vẻ thời gian đã khiến ông ta nhiều mệt mỏi hơn.
Nhận ra cậu đã tới, nhưng ông ấy còn chẳng thèm ngẩng đầu ên, vẫn chaamjc hậm uống trà, sau đó mới từ từ nói:
- Cậu ngồi đi.
Tuấn Anh nhìn thẳng vào mắt ông ta ngay khi vừa ngồi xuống.
Ánh mắt đó khiến ông ta bật cười.
- Cậu vẫn như trước nhỉ, không dấu ánh mắt đi được chút sao.
Cứ nhìn thẳng vào người khác như vậy mà không kiêng nể gì à.
Cậu hừ nhẹ một tiếng, rồi đảo mắt nhìn xung quanh.
Hôm nay ông ta chỉ đem theo ba vệ sỹ ra ngoài, bao gồn cả trợ lý đắc lực của ông ta mà thôi.
Cậu bình tĩnh uống ngụm nước đặt sẵn trên bàn.
Thấy vậy Mạc Xuân Phong bật cười:
- Cậu không sợ ta đầu độc cậu à?
Cậu uống xong mới nhìn ông ta và nói.
- Muốn hại tôi thì cũng không phải ở chỗ này.
Đúng là khi vào cậu đã nhận ra ở đây vắng vẻ, không có khách, có vẻ ông ấy đã bao hết nơi này.
Nhưng dù vậy nếu hại cậu ở đây thì cũng sẽ không thể che dấu được.
Ông ấy lại bật cười.
Cậu ta vẫn nhanh nhạy như thế, nhưng có phần điềm tĩnh hơn trước rất nhiều.
- Ông có gì đưa tôi?
Đây là thứ khiến cậu tò mò, ông ta nói đó là di vật từ mẹ của cậu.
Cậu không tin ông ta còn giữ thứ gì của mẹ, và mẹ cũng không đời nào đưa nó cho ông ấy.
Nhưng cậu cũng rất tò mò, biết đâu..
biết đâu có gì đó của mẹ để lại.
Cậu muốn biết đó là gì.
Mạc Xuân Phong ngoắc tay ra sau một cái, trợ lý của ông ấy hiểu ý liền đem hộp gỗ nãy giờ được bưng cẩn thận đưa vào tay ông chủ.
Mạc Xuân Phong nhận lấy liền đem hộp gỗ mở ra rồi đưa nó cho Tuấn Anh.
- Đây là thứ ta tìm thấy sau khi mẹ cậu mất.
Lẽ ra ta nên đưa cho cậu từ lâu, nhưng mà, ta ích kỷ muốn giữ lại giọng nói của bà ấy cho riêng ta nên chậm trễ tới hôm nay.
Tuấn Anh nghi hoặc nhận lấy chiếc hộp, bên trong là một máy ghi âm, cậu nhìn nó, rồi nhìn Mạc Xuân Phong nhíu mày.
Thấy ông ta nhìn chằm chằm vào máy ghi âm ấy, cậu cũng nhìn nó rồi từ từ mở nó lên.
"Alo..
alo..
mở chưa nhỉ." Tiếp sau đó là tiếng lạch cạch, lạch cạch.
Đó là giọng mẹ cậu, dù lúc này giọng mẹ có chút mệt mỏi nhưng cậu đã nhớ mong giọng nói này bao lâu chứ, vừa nghe thôi nước mắt cậu đã chảy ra rồi.
Mẹ thử máy đó à? Cậu thầm nghĩ.
"Mạc Toàn à..
là mẹ đây!.."
Mạc Toàn, đúng vậy, bao lâu rồi cậu mới nghe người khác gọi cậu bằng cái tên này.
Nó là tên cậu nhưng chính cậu còn chán ghét nó, cũng bỏ quên nó bao lâu nay.
Từ khi ra ngoài, chưa ai gọi cậu bằng cái tên đó nữa.
"Con có khỏe không? Có cao lên chưa? Ở nước ngoài xa xôi chắc cô đơn lắm hả..
mẹ xin lỗi vì đã để con đi lâu như thế."
Mẹ ghi âm lúc đó cậu đang ở nước ngoài, có lẽ lúc này mẹ vẫn còn tỉnh táo, nhưng tại sao tỉnh táo mẹ lại ghi âm làm gì mà không gọi cậu nói chuyện cho đỡ nhớ? Cậu không dám suy nghĩ tiếp mà cố gắng nghe hết đoạn ghi âm.
"Thằng bé ngoan ngoãn, Mạc Toàn đáng thương của mẹ.
Là con trai mẹ, con trai yêu quý của mẹ.
Nhớ sống tốt nhé."
Hết rồi? Chỉ có vậy, hết rồi sao? Cậu bật khóc, nhấn mở đi mở lại đoạn ghi âm ấy.
Tại sao chỉ có vậy.
Mẹ chỉ muốn nói với cậu như thế thôi sao.
Cậu cố gắng bật đi bật lại đến mười lần, chỉ để nghe lại giọng mẹ thêm một lần, lại thêm một lần.
Mạc Xuân Phong kiên nhẫn yên tĩnh chờ cậu, chờ đến lần thứ mười ông cũng lên tiếng nói với cậu:
- Điều mẹ cậu muốn nói là cậu cố gắng sống thật tốt, cậu có hiểu không.
Nếu đưa nó cho cậu sớm hơn, có phải bi kịch kia sẽ không sảy đến?
Cậu cúi gằm đầu, một lúc lâu mới đưa tay lên lau nước mắt:
- Ông chỉ muốn lợi dụng tôi để giúp ông loại bỏ vợ mình mà thôi có đúng không.
Ông ta cười, thì đúng là như vậy, thằng nhóc đúng là rất tinh tế.
Nhưng ông cũng không thừa nhận làm gì, chuyện đã qua rồi.
Hôm nay ông ta tới vì mục đích khác.
- Chuyện qua rồi, thì cho qua đi.
Nếu ta còn nợ cậu điều gì, vậy hãy xem món quà này như bù đắp của ta.
Chúng ta không ai nợ ai nữa.
- Tôi..
vốn dĩ đã quên rồi!
Cậu nói thật, cậu đã không còn nặng ân oán nữa, cậu đã xem ngày hôm đó là kết thúc tất cả rồi.
Thù mẹ cậu, cậu cũng trả xong rồi.
Người phụ nữ đó đã vào tù ăn cơm đếm già rồi đó thôi.
Cậu cũng buông bỏ lâu rồi mà.
- Ta biết, ta chỉ chắc chắn lại mà thôi.
Cậu nhíu mày nhìn ông ấy đầy khó hiểu, nếu ông ta biết cậu không còn ý định gây hại gì cho ông ấy nữa, tại sao ông ấy còn tới đây.
Ông ta cũng nhìn ra nghi hoặc của cậu cho nên giúp cậu giải đáp luôn.
- Cậu có biết, mấy năm qua Mạc Toàn sống ra sao không?
Ông ta lại thở dài, thực không ngờ con của ông lại giống ông.
Hai bố con họ vì hai mẹ con Tuấn Anh mà chao đảo đến như vậy.
Làm một người bố, ông cũng thương con mình chứ.
- Ta cũng không mong muốn con ta có dính líu tới cậu, hai người đều là con trai, ta mong con ta còn lây vợ sinh con cho ta nữa.
Cậu nhẹ nhíu mày, ông ta đang nói cái gì thế.
- Tôi và anh ấy không còn quan hệ gì nữa.
Hiện tại chúng tôi chỉ là đồng nghiệp mà thôi.
Ông ấy trừng mắt nhìn cậu, giận dỗi đem cốc trà uống cạn, rồi đặt cái chén không thật mạnh xuống.
Cũng hiếm hoi có lúc người đàn ông này lại mất bình tĩnh như thế này.
- Ta nói cậu nghe, cậu không thương nó nữa nhưng nó lại chưa từng quên cậu, cậu có biết không!
Cậu biết chứ, chỉ là cậu không biết những chuyện anh ấy đã làm nhiều như nào mà thôi, mà những việc đó đều là vì cậu.
Mạc Xuân Phong sau khi ẩm cổ họng thì đã nói một hơi thật dài, rất nhiều chuyện cho cậu nghe.
Từ việc anh đã vì cậu mà trao đổi với Tuấn để giữ mạng sống cho cậu, đến việc cứu công ty của cậu về nước, cả việc vì cậu mà từ bỏ gia tộc ra sao.
Mỗi việc, mỗi việc cậu nghe xong đều khiến bản thân như kiến bò trong bụng.
Khó chịu vô cùng, cậu muốn chạy tới mà hỏi anh ấy: Tại sao?
- Cậu thấy, thằng bé có đáng thương hay không? Trong chuyện đã qua, nó hoàn toàn là người bị cậu lợi dụng rồi lại bị cậu bỏ rơi.
Nó có làm gì lên tội mà lại chịu những điều đó chứ.
Đến bây giờ cậu tỉnh lại rồi, nhớ lại rồi mà còn chưa chịu nói cho nó nghe.
Cậu..
Ông còn chưa chửi đã thì cậu đã đứng phắt dậy chạy đi, tay vẫn không quên vơ lấy hộp gỗ ấy.
Mạc Xuân Phong ngồi nhìn ú ớ luôn.
- Ơ, cậu..
cậu..
Sau đó quay sang trợ lý:
- Cậu ta một chút cũng không giống mẹ.
Thật chưa ưa được cậu ta!
Trợ lý của ông ấy thì chỉ che miệng tủm tỉm cười.
Chẳng phải chủ tịch từ lâu cũng đã xem cậu ấy như "con dâu" mà lo lắng rồi hay sao.
Ông ấy trước kia vốn là người tốt, sau đó bị ép đến thành kẻ vô tình.
Nhưng sau này khi bị chính con trai quay lưng lại, lại vì không muốn con giống mình mà ông ấy từ từ thay đổi.
Chỉ là không ai nhận ra, ngoại trừ trợ lý thân thiết của ông ấy mà thôi.
- Chủ tịch, máy ghi âm kia..
Đó là vật chủ tịch cất giữ như bảo bối, đến ngủ còn để cạnh gối, bây giờ mất rồi chủ tịch phải làm sao mà ngủ đây.
Nhưng Mạc Xuân Phong vẫn là con cáo, ông lôi từ túi áo ra một cái y hệt.
- Ta đã sao chép lại một bản rồi, bản này đầy đủ hơn.
Tại sao lại đầy đủ hơn? Bởi vì thực ra đoạn ghi âm khi tỉnh khi mơ của "bà ấy" có một đoạn nói về ông.
Ông biết đó là bà nói lúc đang mơ hồ giữ hiện tại và quá khứ, nhưng đó cũng là niềm vui nho nhỏ, bí mật nho nhỏ của riêng ông.
Ông nhìn chiếc máy ghi âm ấy mà cười ấm áp.
- Hy vọng bọn nhỏ có cái kết có hậu, đừng như chúng ta...