Đến tối, mọi người cùng nhau nướng đồ ăn tổ chức tiệc bên bờ biển.
Vừa ca hát nhảy múa vừa nâng ly.
Mọi người cứ vừa ăn vừa uống vừa kể cho nhau những câu chuyện lạ lạ quen quen.
Ai cũng đều vui vẻ.
Tuấn Anh thì vẫn được Lisa và Tuấn thay nhau gắp thức ăn cho, người này gắp một miếng người kia gắp một miếng chờ đợi cậu thưởng thức.
Nhưng cậu đúng là no tới đi không được nữa rồi, cho nên cậu đứng dậy nói là đi vệ sinh.
Tuấn muốn chạy theo nhưng bị Lisa giữ lại, không có lí nào cô lại để cho anh ta có được không gian riêng bên cạnh Tuấn Anh được.
- Anh ngồi yên đó, không được đi, tôi không đi được thì anh cũng không được đi.
- Ha..
ha..
cô giỏi thì cùng đi đi, không đi được thì tránh ra, tôi cũng buồn.
- Anh nhịn cho tôi, đợi Tuấn Anh về anh đi đâu thì đi..
Hai người lại đấu khẩu, Tuấn cứ như thế mà bị kéo ở lại ghế không được đi.
Mạc Toàn từ lúc nãy đã đi ra ngoài hít thở không khí rồi, từ giữa hiệp anh đã đứng lên nói đi vệ sinh nhưng bản thân lại trốn luôn một mình lang thang ngoài bờ biển.
Tuấn Anh đi vệ sinh xong, cậu cũng định quay lại bàn ăn, nhưng nghĩ tới hai người kia khiến cậu đau đầu cho nên cậu lại đổi hướng đi ra ngoài biển.
Cậu lang thang một lúc, tiện tay nhặt một cành cây khô vừa đi vừa vung vẩy.
Duyên số như nào, cậu đang ngửa mặt ngắm trăng thì đi đến chỗ Mạc Toàn đang ngồi.
Anh đang chăm chú viết gì đó lên cát nên cũng không biết có người tới nơi.
Cậu và anh cùng bất ngờ phát hiện ra đối phương nên có chút giật mình.
Mạc Toàn thất thần mới chợt tỉnh đem tay xoa vội dấu vết.
Cậu liếc mắt nhìn xuống đọc nhanh được dòng chữ anh viết lên cát, là "anh nhớ em".
Nhưng cậu lại vờ như không thấy.
Cậu khách sáo nói:
- Giám đốc cũng ngắm cảnh à?
- Ừ..
ở đó ồn ào quá!
- À..
ngực anh còn đau không?
- Hết rồi, chỉ khó chịu lúc đó thôi..
- Vậy tốt quá..
Nói đến đây cả hai lại chẳng biết nói gì, Tuấn Anh đang định xoay người bỏ về thì Tuấn lại từ đâu chạy tới nơi.
- Em sao lại ở đây?
Là anh ngồi một lúc lâu không thấy cậu quay lại, sợ cậu gặp chuyện gì nên mới đuổi theo, tìm một hồi thấy bóng dáng quen thuộc nên chạy lại.
Hóa ra là cậu thật.
Nhìn kỹ người ngồi kia lại chính là Mạc Toàn.
- Hai người?
Tuấn Anh biết anh ấy đang nghĩ gì, cho nên cậu vội nói:
- Em đi vệ sinh xong thấy khó chịu trong người nên đi dạo, tình cờ gặp giám đốc ở đây.
Chỉ hỏi xem anh ấy hết đau chưa thôi.
- Thật à?
Tuấn nhìn Tuấn Anh rồi nhìn Mạc Toàn xác nhận câu trả lời.
Mạc Toàn gật gật đầu một cái anh mới có chút yên tâm.
Anh kéo tay Tuấn Anh:
- Vậy vào trong thôi..
nhanh lên đi không lạnh.
Nói rồi anh kéo Tuấn Anh đi.
Mạc Toàn ngồi lại một lúc, lại ngửa mặt nhìn lên mặt trăng lần nữa.
Trăng cũng rất cô đơn, nó chỉ một mình chiếu sáng hàng đêm, những ngôi sao lại xa xôi quá..
- Cậu cũng về thôi, ở đây nữa sẽ ốm đấy.
Đó là giọng Tùng Lâm.
Tùng Lâm và Quang Minh cũng vừa tách ra đi dạo cùng nhau, họ vô tình gặp được cảnh này.
Nếu còn để mặc Mạc Toàn ở đây thì cậu ấy sẽ ở đến sáng hôm sau mất.
Tùng Lâm đưa tay ra kéo Mạc Toàn lên, Mạc Toàn cũng nắm tay cậu ấy mà đứng dậy.
Lúc này anh mới chú ý, Quang Minh đang nhăn nhó phía sau.
- Cậu ấy sao thế?
Anh quay qua hỏi Tùng Lâm, Tùng Lâm làm bộ dáng "không quan tâm" quay ngoắt đi rồi nói:
- Cậu ta chắc đang tiếc vì không được hát cùng mấy cô gái kia ấy mà.
Tuổi trẻ thật tốt a.
Mạc Toàn hết tròn mắt rồi lại nhăn mày anh không hiểu chuyện gì cả.
Anh quay lại nhìn Quang Minh tìm đáp án.
Cậu ta nhanh chóng chạy lên tóm lấy Mạc Toàn thanh minh.
- Anh nghe em nói, anh ấy hiểu lầm em.
Chiều nay ấy, lúc em đi mua dừa cho anh ấy có gặp hai cô gái bị thương ở chân nên em cõng ra ghế thôi.
Vừa nãy đi qua kia vô tình gặp lại cô ấy liền tới cảm ơn còn xin số điện thoại.
Nhưng mà em không cho, thực sự em không có ý định cho.
- Là có anh ở đó nên em không dám cho.
- Kể cả anh không ở đó em cũng không cho đâu mà.
Tin em đi.
Lần đầu tiên gặp anh em liền xác định không phải anh thì sẽ không là ai khác.
- Cậu còn trẻ như thế đừng vội quyết định, kẻo sau hối hận lại trách tôi..
- Anh..
Hai người cứ lời qua tiếng lại như vậy, nhìn cái mặt nhăn nhó sắp khóc của Quang Minh mà Mạc Toàn thấy tội nghiệp.
Tùng Lâm lúc này sao lại giống cô vợ nhỏ hay ghen mà giận dỗi chồng mình vậy chứ.
Mạc Toàn cười khổ rồi kéo tay Tùng Lâm đang ôm cánh tay của anh ra.
- Cậu ở lại đây nói cho rõ ràng đi, để tôi tự về.
Nói xong anh dứt khoát quay đi để Tùng Lâm và Quang Minh lại.
Chuyện của hai người thì cứ để hai người giải quyết sẽ tốt hơn.
Quang Minh kéo Tùng Lâm lại ôm ghì lấy anh mặc cho anh vùng vẫy.
Cậu nói như móc hết ruột gan ra cho anh xem vậy.
- Em yêu anh, yêu từ cái nhìn đầu tiên ấy.
Nên người khác không thể lọt vào mắt em nữa đâu.
Em đã theo đuổi anh lâu như vậy rồi, đến bây giờ anh mới bật cho em chút đèn xanh.
Em có điên đâu mà đi tìm chỗ chết chứ.
Em thực sự thực sự chỉ cần mình anh thôi.
Nghe những lời này, Tùng lâm cũng thôi phản kháng.
Anh yên lặng trong long cậu ấy.
Lắng nghe nhịp tim đang đập liên hồi của cậu ấy.
- Cậu còn trẻ như vậy, sẽ có lúc cậu trưởng thành hơn, khi ấy cậu sẽ hối hận cho xem.
Cậu kéo anh ra, cúi xuống nhìn vào mắt anh.
- Anh đừng nói vậy, em không phải trẻ con nữa.
Em cũng chỉ ít hơn anh vài tuổi thôi.
Em đủ tuổi trưởng thành để suy nghĩ xem mình cần gì và làm gì rồi.
Một khi đã xác định là anh thì em sẽ không từ bỏ.
Anh ngước mắt lên nhìn cậu nhóc cao hơn mình nửa cái đầu này.
Đúng là như thế, cậu ấy bao năm qua vẫn luôn bám theo anh, anh biết.
Nhưng anh chính là sợ một ngày cậu ấy sẽ không ở bên anh nữa, cậu ấy tìm được người trẻ hơn.
Khi đó anh phải làm sao? Có phải bản thân sẽ lần nữa trở thành kẻ đáng thương trong tình yêu hay không cơ chứ?
- Anh à..
em biết điều anh lo lắng.
Nhưng em thề, đời này em chỉ có anh thôi.
Nếu không phải là anh, dù là ai em cũng không cần..
Tùng Lâm yên lặng.
Anh đã từng nghĩ rất nhiều lần chuyện của bản thân.
Nhưng anh lại hèn nhát không dám thừa nhận.
Anh biết anh cũng đã yêu cậu ấy thế nhưng anh lại sợ đủ đường.
- Anh không thử thì làm sao biết kết quả ra sao chứ.
Anh cho em cơ hội được không? Làm người yêu em nhé!
Chẳng biết, đây đã lần thứ bao nhiêu cậu nói yêu anh, lần thứ bao nhiêu cậu tỏ tình với anh rồi.
- Được.
- Em thực sự yêu anh mà, tại sao..
Cậu đang tâm loạn cho nên không biết nah vừa nói gì, cứ nghĩ anh cũng từ chối.
Đến khi đang miệng nhanh hơn não định lải nhải thêm thì chợt nhận ra có gì không đúng.
Cậu cúi thấp hơn nhìn anh:
- Anh..
anh vừa nói gì?
Tùng Lâm nhìn cậu nhóc trước mặt, biết rằng cậu ít tuổi hơn, sợ rằng cậu nhanh chán, nhưng anh lại lỡ yêu cậu ấy rồi thì phải làm sao? Anh dướn người lên hôn vào môi cậu một cái.
Một nụ hôn chớp nhoáng nhưng khiến Quang Minh đứng hình.
Cậu nhóc ngây ngô, khuôn mặt bỗng hiện lên sung sướng.
Cậu kéo anh lại ôm chặt anh vào lòng.
- Anh, anh nói lại đi, anh nói với em đi!
Anh nhắm mắt lại, miệng khẽ cười, anh úp mặt lên vai cậu lí nhí:
- Anh yêu em!
Cậu như phát điên lên vì điều đó, cậu càng ôm anh chặt hơn:
- Xin anh, nói lại lần nữa được không?
- Anh yêu em!
- Em cũng yêu anh, yêu nhiều lắm!
Nói rồi cậu cúi xuống, lần tìm môi anh, rồi hai người hôn nhau thật lâu thật lâu.
Mặc kệ tương lai sẽ ra sao, nếu không thử làm sao biết kết quả.
Mạnh dạn một lần cũng không phải ý tồi đâu..