Một tuần sau, sau khi tới viện kiểm tra lại những ngón tay gẫy và sức khỏe tổng thể Tuấn đã dẫn Tuấn Anh đến nhà mới.
Anh đặc biệt mua cho cậu một căn nhà trong khu đô thị cao cấp.
Nơi này bảo vệ nghiêm ngặt, đi ra đi vào cần có chứng minh thư.
Hơn thế cũng khá gần công ty, chỉ mất mười năm phút chạy xe ô tô là tới.
Anh cử luôn hai đội bảo vệ, ngày ngày bí mật thay phiên nhay gác ở hai cổng của khu nhà cậu ở để đảm bảo an toàn.
Thực ra, sau vụ việc kia anh đã thêm một lần nữa càn quét lại địa bàn, thanh tẩy cái đám kẻ thù rồi.
Tên nào đáng đuổi, anh đuổi.
Tên nào đáng bị vào tù, anh nhét nó vào tù.
Nhưng anh vẫn không an tâm.
Anh xách vali đồ vào phòng cho cậu.
Nhà đã dọn dẹp xong chỉ việc ở.
Ngồi phịch xuống ghế sô pha, anh cợt nhả trêu ghẹo cậu:
- Em đi làm rồi thì nhớ kiếm thật nhiều tiền rồi nuôi anh nhé.
Cậu lườm anh một cái:
- Anh còn thiếu vài đồng tiền lẻ của em à?
Anh khanh khách cười rồi bảo:
- Được em nuôi thì tiền lẻ anh cũng vui.
Cậu không thèm để ý đến anh mà trực tiếp đi ngắm nghía từng phòng.
Căn nhà thật quá rộng, một mình cậu ở có chút lãng phí.
Anh sau khi nghỉ đủ thì cũng đứng lên theo cậu đi vòng quanh.
Nhà do đích thân anh chọn, anh muốn biết cậu có hài lòng hay không.
- Như thế nào? Em thích không?
- Thích.
- Ý anh nói, là anh cơ.
Anh lại gần, ghé sát tai cậu mà phả hơi.
Cậu nổi da gà dần dần rồi nhìn anh cháy máy.
Cái con người ấy luôn luôn như vậy, chẳng nghiêm túc chút nào.
- Anh đi xa ra đi, nóng..
- Nóng à? Phòng nào cũng có điều hòa, em muốn ở phòng nào..
- Thật không chịu nổi, anh tránh ra đi..
Cậu còn thuận chân đá anh một cái khiến anh khanh khách cười chạy ra ngoài phòng khách ngồi lại.
Anh nhìn cậu, từ lúc quyết định chuyển ra và đi làm cậu vui vẻ hẳn lên.
Tuy rằng đêm xuống vẫn bị chuyện kia ám ảnh nhưng cậu sẽ không vì thế mà quá khổ sở như trước.
Cậu cười nhiều hơn, đùa nhiều hơn.
Cậu từ sau khi anh nói rằng anh đã biết cậu khôi phục trí nhớ thì cậu cũng đã có một buổi nói chuyện rõ ràng với anh.
Cậu nói:
- Em rất cảm ơn vì những gì anh đã làm cho em, kể cả năm năm trước, kể cả bây giờ.
Nhưng bởi vì em đã nhớ lại, anh cũng đã biết, cho nên em nghĩ chúng ta nên cần thời gian để xác định lại một lần tình cảm của bản thân.
Em biết anh yêu thích em là thật.
Nhưng em lại không chắc mình có thực sự yêu anh hay không..
Khi ấy anh đã yên lặng, anh sợ nhất chính là điều này.
Bởi anh nói dối cậu khi cậu vừa tỉnh lại là hai người là người yêu của nhau.
Thế nhưng cậu lại không trách anh về điều đó.
Còn liên tục tỏ ra khách sáo với anh và cảm ơn anh.
- Có phải bởi vì anh từng giúp em, cho nên việc vì anh mà chịu tổn thương như vậy em cố gắng nhịn hay không vậy?
Anh đã hỏi cậu như thế, vì anh nghĩ, cậu đang cố gắng trả ơn lại cho anh.
Nhưng khi đó cậu cũng đã nói:
- Không phải, anh đừng có ngốc nghếch như thế.
Thực ra chuyện đã qua là điều không ai muốn, nó cứ coi như một thử thách trong cuộc đời này đi.
Em không đủ mạnh nên em thất bại, thất bại thì em làm lại là được rồi.
Sao anh không nghĩ, nếu không phải anh mà là người khác, em cũng có thể gặp chuyện như vậy hoặc tệ hơn.
Qua chuyện này em chỉ muốn bản thân mạnh hơn, chứ không muốn đổ lỗi cho ai cả.
Anh mà còn tự trách thì em cũng sẽ không nói chuyện với anh nữa.
Anh biết, cái người mà cậu nói là "người khác" kia là ai.
Anh cũng biết, khi đó cậu cũng từng gặp nguy hiểm như thế nào.
Anh âm thầm tự đánh giá: "Như vậy cứ coi như tôi và cậu đã hòa đi, cùng lắm là bắt đầu lại từ đầu.
Tôi lại không tin Tuấn Anh không yêu tôi bằng cậu." Thời gian sống chung với cậu đủ lâu hơn thời gian hai người họ từng bên nhau.
Những gì cậu dành cho anh không hoàn toàn là vô cảm.
Nên anh tin chắc, bản thân anh có thể thắng được Mạc Toàn.
Hôm sau, anh cũng đích thân đưa cậu đến chỗ làm.
Tuấn cũng đã nói chuyện với Mạc Toàn từ trước.
Anh nói, anh đưa cậu đến đây để chữa bệnh, ưu tiên bây giờ là bệnh tình của cậu ấy.
Cho nên anh cũng hy vọng Mạc Toàn đừng làm gì sau lưng anh.
Anh muốn họ cạnh tranh công bằng, để quyền lựa chọn lại cho Tuấn Anh, anh tin, cậu ấy có thể tự quyết định cuộc đời mình.
Ban đầu, Mạc Toàn cũng lo lắng, anh sợ rằng nếu cậu đến bên cạnh anh sẽ lại gặp nguy hiểm đến nhường nào.
Nhưng lại nghĩ, đây có lẽ là nơi duy nhất cậu ấy có thể dựa vào rồi.
Bởi nơi này là tất cả với cậu, là anh đem nó về đây cho cậu.
Họ cũng đã bàn bạc trước, Tuấn Anh sẽ như trước hóa trang một chút, mọi người cùng nhau giấu giếm không cho đồng nghiệp cũ của Tuấn Anh được biết thân phận thật của cậu.
Và còn một người nữa cần giấu đó chính là Mạc Toàn, anh sẽ không thể biết là Tuấn Anh đã nhớ lại.
Đây là lời thỉnh cầu mà Tuấn đã năn nỉ Tuấn Anh suốt cả đêm.
Đương nhiên nếu anh không nói thì chắc chắn cậu cũng sẽ không để Mạc Toàn biết được điều đó.
Mạc Toàn chỉ biết Tuấn Anh thích thiết kế game cho nên đến đó cho thoải mái làm điều cậu ấy muốn.
Đó là lý do mà Tuấn đề cập tới với Mạc Toàn.
Hôm sau, đúng thời gian ba người gặp nhau ở văn phòng của Mạc Toàn, họ cũng nhanh chóng bàn qua một chút về điều kiện làm việc rồi bắt đầu công việc luôn.
Tuấn ở đó tự nhiên cũng trở thành thừa thãi nên anh nói nhỏ vào tai Tuấn Anh:
- Anh về nấu cơm cho em nhá!
Tuấn Anh nhìn anh một cái rồi khẽ cúi đầu cười, cầu ngẩng đầu lên lần nữa là ánh mắt cảnh cáo anh "anh dám về nhà em nữa thì biết tay".
Tuấn đành cười cười gãi tai rồi cầm tay cậu oan ức nói:
- Được rồi, được rồi, anh biết rồi.
Thực ra, họ đã thống nhất từ đầu, nếu cậu bắt đầu đi làm lại thì Tuấn không cần suốt ngày quấn lấy cậu nữa.
Đã nói cho nhau thời gian suy nghĩ thì tuyệt nhiên nên tách nhau ra một chút.
Một tuần cũng chỉ nên gặp nhau một, hai lần gì đó thôi.
Dù chẳng muốn, nhưng vì cậu nên Tuấn chỉ đành đồng ý.
Sau đó anh quay sang chào tất cả mọi người rồi đi về.
Người cuối cùng anh chào là Mạc Toàn, còn không quên nhắc nhở đừng quên những gì họ từng hứa.
Sau đó anh mới an tâm đi về.
Mạc Toàn đích thân dẫn cậu ra ngoài chào hỏi đồng nghiệp của họ.
Lần trước anh đã giới thiệu một lần rồi, nhưng lần này thì do cậu chính thức đến làm việc cho nên tất nhiên anh phải giới thiệu lại đàng hoàng lần nữa.
Khi anh thông báo tất cả tập hợp, nhanh chóng mọi người đều có mặt tại đại sảnh của tầng 2.
Họ nhìn cậu sau đó bắt đầu xì xèo to nhỏ, Mạc Toàn hắng giọng một tiếng, tất cả liền yên lặng.
Sau đó anh thông báo:
- Giới thiệu với mọi người, đây là Tuấn Anh, cậu ấy từ nay sẽ là đồng nghiệp của chúng ta.
Cậu ấy sẽ làm ở phòng thiết kế game.
Mọi người cùng ồ lên rồi vỗ tay tán thưởng, bởi tài năng của Tuấn Anh ra sao họ đã thấy, không phải nói có thêm cậu họ sẽ như hổ thêm cánh.
Sau đó đến lượt Mạc Toàn giới thiệu những người cùng làm việc với cậu trong phòng thiết kế trước:
- Đây là Eric, cậu ấy từ nước ngoài về, là một Việt Kiều đấy.
Cậu ấy hiện tại đang là trưởng phòng.
Tiếp theo là Quang, Khôi và Hoàng.
Tất cả đều từng là du học sinh nước ngoài.
Bốn người họ đã từng làm việc cùng nhau nên rất ăn ý, vì vậy tôi mời cả bốn người hộ về làm cho công ty luôn.
Sau đó anh quay qua Eric nói:
- Cậu sắp xếp chỗ ngồi và máy móc thiết bị cho cậu ấy rồi chứ?
- Đương nhiên rồi, ngay khi anh thông báo tôi đã làm rồi.
Tuấn Anh sau đó được dẫn tới làm quen với những người khác, cuối cùng mới trở về phòng làm việc.
Khi cậu quay lại Eric đã tự mình dẫn cậu đến vị trí của cậu sau đó giới thiệu qua một chút công việc họ đang làm dở dang để cậu bắt nhịp công việc.
Xong xuôi đâu đó Eric nhìn cậu thật lâu, sau đó cảm thán:
- Thực sự rất giống!
Tuấn Anh biết, cậu ấy nói gì, đây là người bạn tốt nhất của cậu, đồng nghiệp quý giá nhất của cậu khi còn ở nước ngoài.
Nhưng làm sao cậu dám nhận, thôi thì coi như làm quen lại từ đầu vậy.
Cậu giả ngốc hỏi:
- Cậu nói gì cơ? Giống cái gì?
Eric rất thẳng thắn, tính cách của cậu trước nay luôn vậy.
Cậu nói với Tuấn Anh.
- Cậu giống người bạn đã mất của tôi.
Cậu ấy cũng từng là đồng nghiệp của bốn chúng tôi.
Năm năm trước đã không còn nữa rồi!
Tuấn Anh nghe rõ giọng nói của Eric mang theo rất nhiều buồn phiền cùng thương tiếc.
Cậu cũng chỉ đành giả vờ buồn theo:
- Chia buồn với mọi người..
như vậy liệu mọi người có coi tôi là người thay thế người đó không?
Cậu hỏi thế khiến cả bốn người cùng giật mình, họ nhìn cậu với vẻ áy náy, họ chưa từng nghĩ vậy.
Quang lên tiếng phân bua:
- Không, đừng..
đừng..
đừng nghĩ vậy, thực sự..
sự..
sự..
cậu là cậu, không là ai khác cả!
Ý tứ của Quang, Tuấn Anh hiểu, người bạn này của cậu, cái gì cũng tốt, chỉ mỗi cái khi lo lắng sẽ lắp bắp như vậy.
Cậu bật cười khiến Quang xấu hổ nghĩ cậu cười mình.
Nhưng sau đó Tuấn Anh nói:
- Cậu thật đáng yêu.
Thật!
Câu nói này là cậu quen miệng mà nói, trước đây khi còn là Lỗi, cậu cũng luôn nói Quang đáng yêu như vậy.
Mỗi lần như vậy Quang lại đỏ mặt và càng lắp bắp hơn.
Nghe thấy câu nói ấy lần nữa, Quang như cũ lúng túng xấu hổ ngồi chúi xuống.
Cậu cùng biết Tuấn Anh không trêu cậu, bởi lời cậu ấy nói rất chân thành.
Kết thúc màn chào hỏi.
Tuấn Anh ngồi nhìn màn hình máy tính đang mở trước mắt, vẫn năm người họ, vẫn không khí này.
Thật tốt.
Lại một lần nữa họ lại được làm đồng nghiệp của nhau rồi!.