Mấy ngày sau, Mạc Toàn tìm đến gặp bố của anh, vị chủ tịch cao cao tại thượng, vị chủ gia họ Mạc.
Ông đang ngồi trong phòng làm việc, đó là một căn phòng được xây dựng và bảo vệ rất kín, mọi người ra và vào đều phải có chỉ thị của chủ tịch cho nên cái việc Lỗi dự tính là cài mã virus vào máy ông ta là chưa thể thực hiện được.
Mạc Toàn bước vào phòng làm việc của bố, anh vốn dĩ đây là căn phòng anh không muốn vào nhất, bởi mỗi lần vào đây đều là nghe bố anh phê bình về một điều gì đó mà anh làm chưa tốt.
Vì thế cảm giác bước vào căn phòng này rất áp lực.
Hôm nay anh chủ động tìm ông ấy, anh muốn hỏi ông ấy chuyện của hơn lăm năm trước.
Vừa bước chân vào, căn phòng này vẫn như vậy, vẫn lạnh lẽo bao năm không đổi.
Bố anh cũng vẫn vậy, ông luôn ngồi trên chiếc ghế sau bàn làm việc ấy cảm giác toát ra sự uy nghiêm khiến người đối diện phải dợn người.
Khác với mọi lần, hôm nay anh sau khi chào hỏi bố của mình thì đã chủ động lên tiếng trước.
- Bố, xin bố cho con biết những chuyện liên quan tới gia đình ta và gia đình của Lỗi được không ạ?
Anh hỏi mà trong lòng rất khẩn trương, anh sợ rằng bố anh sẽ không trả lời những thắc mắc của anh, vì đó là chuyện của người lớn.
Nhưng trái với suy nghĩ của anh, ông bỏ kính xuống, những đầu ngón tay khẽ chống vào nhau.
Ông thở dài.
- Có vẻ, con đã biết mọi chuyện..
Anh nghe câu nói của ông, vậy là những điều Tùng Lâm giúp anh điều tra là sự thật, anh bỗng cảm thấy chóng mặt vô cùng, bàn tay đang buôn thõng từ từ nắm chặt lại.
Anh muốn cảm giác đau cho anh biết điều anh đang nghe là thật hay chỉ là mơ.
- Bố, vậy mẹ của con thực sự..
thực sự đã..
- Giết người.
Ông nghe con trai khó khăn không thể mở lời, cho nên đã nói trước giúp anh.
Ông vốn dĩ luôn nói đúng chủ đề mà không hề giảm tránh như thế.
Câu nói đó khiến anh loạng choạng lùi vào sau mấy bước nhỏ.
Anh hoàn toàn sụp đổ.
Mẹ của anh trong tâm trí chỉ là một người phụ nữ nghiêm khắc, nhưng thực sự bà vẫn là mẹ anh, là người anh yêu thương và kính trọng.
Anh không biết rằng mẹ anh lại làm ra những chuyện như thế này, anh sẽ phải làm gì nữa đây..
Như cố gắng vớt vát lại một chút hy vọng về mẹ, anh cố gắng khó khăn mở lời, nhưng họng anh mặn chát từ bao giờ, phải mấp máy môi thật lâu anh mới có thể hỏi bố anh:
- Vậy mẹ của Lỗi..
bà ấy cũng là bị mẹ con hại hay sao?
Anh nhìn thấy khi nhắc tới mẹ Lỗi, tay ông đã nổi gân xanh, ông đang cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân.
Ông yên lặng thay cho câu trả lời, ông mỗi khi nhớ tới chuyện đó đều trách bản thân rất nhiều.
Anh tuyệt vọng, anh nói mà gần như hét lên trong cơn phẫn nộ:
- Bố biết vậy tại sao không ngăn mẹ con lại.
Im lặng.
Lại là sự im lặng, ông ấy không trả lời.
Đúng vậy, ông ấy biết, từ khi vợ của ông lên kế hoạch để khiến mối tình đầu của ông không thể khỏi bệnh ông đã biết.
Ông cố tình không can thiệp vào điều đó, bởi vì ông ích kỷ, ông sợ bà ấy khỏi bệnh thì sẽ toàn tâm toàn ý yêu chồng mình mà lãng quên ông.
Cái chấp niệm nhỏ mọn của ông đã khiến ông nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng rồi ông không ngờ, mọi chuyện lại đi xa đến thế.
Ông đã âm thầm mắt nhắm mắt mở cho hành động của vợ, nhưng rồi lại đổ lỗi lên bố của Lỗi để lấp đi sự hổ thẹn của bản thân và rồi đưa ông ấy tới cái chết.
Bao năm qua thực sự ông cũng hối hận và dày vò bản thân nhiều vô cùng, chính vì thế ông muốn bù đắp cho Lỗi là thật.
- Bố, mục đích thực sự khiến bố tìm Lỗi là sao?
Ông nhìn con trai mình, điềm nhiên trả lời:
- Để bù đắp cho cậu ấy.
- Bố nói thật đi..
Anh lại như phát điên mà hét lên lần nữa
- Con không tin bố không có mục đích khác.
Chứng kiến con trai lần đầu lên giọng với ông như thế, một cỗ khí nóng dần dần cháy trong bụng ông.
Nhưng đành nén nó lại, ông biết, con ông lại giống như ông ngày đó.
Ông say mê mẹ cậu ta, bây giờ con ông lại say mê cậu ta như vậy.
Ông biết hết, để là một người đứng đầu một gia tộc, lãnh đạo một tập đoàn, ông không phải là kẻ chỉ ăn không ngồi dồi.
- Con nghĩ vì sao?
Anh nghẹn họng, anh trân trân nhìn bố của mình.
Anh từ từ nhắm mắt lại rồi lại mở ra:
- Bố muốn giữ cậu ấy ở bên cạnh để phòng trừ hậu họa.
Nghe câu trả lời của con trai, ông cũng khá hài lòng, bao năm qua con trai ông cũng đã học được chút bản lĩnh và cũng đã biểu hiện không tồi.
- Còn gì nữa?
- Bố muốn diệt Mạc Hoàng Long tận gốc.
Ông nhìn thẳng vào mắt con trai, anh bị ông nhìn đến sợ hãi.
- Thông minh hơn rồi..
Đúng! Ban đầu ta chỉ định đem thằng bé để bên cạnh mình để nhất cử nhất động của thằng bé ta đều nắm được.
Bọn trẻ bây giờ rất bản lĩnh, ta không muốn có bất kỳ ai đe dọa tương lai Mạc gia.
Thằng bé lại là con của người đó, ta không xuống tay được cho nên đành giữ lại.
Nhưng không ngờ tahwnfg bé lại có liên hệ với Hoàng Long, vậy thì đành lợi dụng thằng bé để ta có thể một mũi tên trúng hai con nhạn vậy.
Từng câu từng chữ bố anh nói anh đều nghe hết.
Bố anh thực sự vẫn như những gì anh biết.
Rất vô tình và quyết đoán.
Biết đáp án mình cần, anh lững thững ra khỏi phòng làm việc của bố.
Trở về phòng mình, anh ngồi thần thờ nhìn ra cửa sổ.
Ngồi thật lâu, thật lâu, sau đó anh rút điện thoại ra gọi điện.
- Alo, Tùng Lâm, cậu..
đúng rồi.
Chỉ nói vậy rồi tắt máy, đối phương còn chẳng kịp nói câu gì, anh lại thẫn thờ nhìn vào khoảng không ngoài cửa sổ.
Anh tại sao lại sinh ra trong gia đình này, tại sao lại dính dáng tới cậu ấy, tại sao lại phải đau khổ đến mức như này chứ.
Anh bật khóc, tiếng khóc bị anh cố đè nén lại thành tiếng rên rỉ đến đau lòng...