Ngày hôm sau anh vì chưa có đủ dũng khí để ở bên cậu cho nên cả ngày đi làm dù có giáp mặt nhau anh cũng chỉ gượng gạo nói vài câu sau đó lại lấy cớ bận việc mà chạy trốn.
Lỗi đương nhiên nhìn ra Mạc Toàn có điểm không bình thường, lúc trước chỉ cần thấy cậu là bám đuôi hoặc ít nhất là tươi cười niềm nở, hôm nay anh ấy nhìn cậu lại chỉ thấy nét mệt mỏi bơ phò chứ chẳng có gì khác.
Cậu còn đang cố gắng suy nghĩ xem chuyện gì đang diễn ra.
Phải đến lúc tan ca ngày hôm đó, cậu cố gắng ở lại muộn hơn mọi người, nhìn phòng Mạc Toàn vẫn có ánh đèn cậu nghĩ anh còn ở đó.
Cậu muốn chờ anh ra để xem anh đang có chuyện gì mà mới hôm qua còn vui vẻ thế hôm nay đã lại khác thường như vậy.
Theo tình báo của Hoàng Long thì hôm nay trong nhà họ Mạc chẳng có chuyện gì cả, lão già đó cũng chưa làm được gì ra hồn ngoài cái việc làm tình báo.
Cậu lại nghĩ tới dự án kia, phải nói phía công ty mọi người đẩy nhanh tiến độ để có thể nhanh chóng cấy phần mềm theo dõi vào XM chứ để lâu quá cậu càng lúc càng suốt ruột bởi cái tên ngốc kia trong tình cảm không hề quyết đoán như cậu nghĩ.
Chờ quá giờ tan ca mà vẫn không thấy Mạc Toàn ra, cậu gõ cửa phòng làm việc của anh, nhưng gõ một hồi không thấy ai trả lời, còn điịnh góc thêm hồi nữa thì Long đi tới:
- Ơ cậu tìm giám đốc à?
Lỗi bị giọng nói làm cho giật mình, cậu luống cuống rút tay đang đặt trên cánh cửa lại rồi bối rối xoa xao vào đùi, cái tay lóng ngóng.
- Phải, tôi tìm anh ấy có chút việc..
Long tiến đến mở cửa phòng giám đốc ra, vừa mở vừa nói:
- Hôm nay giám đốc về từ sớm rồi cậu không thấy à? Tôi đang đến lấy tài liệu mang về cho giám đốc đây.
Giám đốc bảo hôm nay có chút mệt, có thể ngày mai cũng không thể đi làm nên dặn dò tôi mang nhiều tài liệu về một chút.
Lỗi ngớ người, về rồi, về từ chiều, cậu cũng chỉ nghe tới đoạn này còn đoạn sau trợ lý Long nói gì cậu cũng không nghe thấy nữa.
Tại sao lại có thể bỏ về mà cậu không hay biết như vậy chứ.
Cậu thẫn người quên cả chào hỏi cứ vậy quay đầu đi về, đến khi trợ lý Long quay ra thì không thấy cậu đâu nữa.
Cậu trở về nhà, rút điện thoại ra ấn dãy số của anh, anh không nghe máy, cậu lại tiếp tục mở máy ra nhắn tin cho anh.
Hai người chẳng bao giờ nhắn tin, từ trước đến nay toàn là gọi điện, cho nên bây giờ nghĩ nhắn tin cho anh mà cậu không biết nhắn như nào.
Viết rồi lại xóa, viết rồi lại xóa, "tại sao anh về không nói với tôi?", "anh hôm nay làm sao vậy?", cuối cùng chỉ nhắn gọn một tin "anh về rồi à?" rồi gửi đi.
Nhưng chờ 1 phút, 2 phút, 5 phút rồi đến 30 phút trôi qua nah vẫn không nhắn lại.
Cậu ném điện thoại xuống giường rồi nằm ngửa ra, vắt tay lên trán.
"Con mẹ nó, anh có phải trẻ con lên 5 không mà thay đổi như chong chóng vậy chứ, nắng mưa thất thường ai mà theo kịp, nếu không phải bản thân còn có ý thức thì tôi còn tưởng tôi đang thực sự yêu đương giận dỗi với anh đấy.."
Cậu nhắm mắt chửi rủa một hồi, rồi lại yên tĩnh một hồi, cuối cùng cậu cầm điện thoại lên xem, vẫn chẳng một tin nhắn trả lời.
Cậu cầm điện thoại, vơ chiếc áo khoác rồi đi đến chỗ Tuấn.
Đến bàn quen thuộc, cậu vứt áo lên ghế rồi buông thõng người ngồi xuống, không quên mở nắp chai bia ngửa cổ tu một hơi.
Khi cậu vừa đến đã có nhân viên thông báo cho Tuấn, vừa hay hôm nay anh cũng ở đây cho nên chỉ vài phút sau anh đã có mặt ở đó.
Nhìn Lỗi đang uống cạn chai bia thứ hai mà anh không khỏi kỳ lạ, từ khi biết nhau lần đầu thấy Lỗi uống kiểu đó.
- Sao vậy, thất tình à?
Lỗi đặt bia xuống, liếc mắt nhìn Tuấn, cậu ra hiệu cho anh ngồi xuống ghế bên cạnh.
Cậu mở thêm một chai bia rồi nhét vào tay Tuấn:
- Uống chút đi.
Tuấn nhìn chai bia được nhét vào tay mình rồi quay sang nhìn cậu, sau đó anh nhíu mày:
- Này, đứng có nói cậu thất tình thật nhé?
"Con mẹ nó, đây là sao? Tự nhiên lại chạy tới đây bày ra cái vẻ mặt chó cắn này là như nào, chẳng có lẽ cậu ta thực sự thất tình?"
Lỗi vẫn yên lặng nãy giờ, tu thêm một chai bia nữa, sau đó đặt vỏ rỗng xuống, cậu từ từ ngẩng mặt lên nhìn Tuấn.
Vì đây là khu vực riêng tư, chỗ ngồi này cũng được chỉ thị chỉ dành cho cậu, cho nên từ khi bước vào thì không ai bén bảng gần đây cả, trừ khi cậu yêu cầu.
Chỉ có hai người ngồi nhìn nhau, ánh đèn hộp đêm lại mờ mờ ảo ảo đầy thơ mộng.
Nốc hết ba chai bia liên tục khiến đầu óc cậu choáng váng vô cùng.
Cậu nhìn Tuấn, nhìn tới mức mặt Tuấn cũng bị cậu nhìn cho nóng bừng.
Anh đặt chai bia xuống:
- Này, sao thế, nói đi chứ, cậu cứ nhìn tôi vậy làm gì?
Lỗi vẫn không đáp lại, vẫn chăm chú nhìn Tuấn, nhìn đến mỏi cổ cũng không chịu quay đi chỗ khác mà còn chống tay lên cằm đỡ cái đầu nặng trịch rồi sau đó mới lên tiếng:
- Tôi muốn nhìn xem, có phải tôi bị điên hay không mà dạo này cứ hình dung ra khuôn mặt tên khốn đó, khuôn mặt anh cũng rất đẹp trai, ngắm lâu một chút xem có thay thế được khuôn mặt kia không.
- Con mẹ cậu, đây là cậu tính lấy tôi ra làm hình nhân thay thế hay gì, nhìn tôi nữa tôi đè cậu ra bây giờ.
Ha ha..
cậu bật cười, sau đó mở tiếp chai bia thứ tư, nhưng Tuấn ngăn lại không cho cậu uống.
Anh giữ tay cậu lại:
- Nói tôi nghe, cậu yêu thằng đấy thật à?
Lỗi gạt tay Tuấn ra, cố chấp nâng chai bia lên uống thêm một ngụm.
- Tôi làm sao có thể yêu con kẻ thù của mình được chứ.
" "Con kẻ thù", trước nay cậu không hề phân ra khái niệm con kẻ thù hay kẻ thù.
Chỉ có chung một mục đích trả thù gia đình họ.
Nhưng hôm nay, cậu lại phân định ra hắn chỉ là con kẻ thù, có phải hay không tội của hắn đã được giảm đi một bậc?"– Tuấn suy nghĩ trong đầu như vậy, một cỗ khí nóng đẩy lên họng, anh nhấc chai bia lên uống, uống đến nửa chai.
- Vậy ý cậu là sao?
Lỗi nhìn lên chiếc đèn đổi màu treo góc phòng, cậu nhìn nó lập lòe một lúc:
- Tôi không biết, tôi có phải hay không nhập vai đến điên rồi..
Yên lặng, không ai nói gì, Tuấn không nói, anh mà nói ra là sẽ muốn túm cậu đập cho cậu tỉnh lại.
Lỗi lại chậm chạp mở miệng nói trong men say:
- Để có thể toàn tâm toàn ý mà khiến anh ta yêu thích mình, tôi thậm chí có lúc phải nhập vai thật sâu, diễn yêu yêu đương đương với anh ta, nhưng mà đêm về tôi vẫn phải thoát vai tự nhắc bản thân không được coi giả thành thật.
Nhưng mà tôi gần đây lại phát hiện ra có những đêm tôi còn mơ tới anh ta nữa chứ.
Có phải hay không thực sự tôi điên rồi..
- Đúng, cậu điên rồi – Lỗi quát lên.
- Cậu còn nhớ thằng đó là kẻ thù của cậu không thế? Đừng hoang đường nữa, nếu dành tình cảm thật thì kế hoạch của cậu nó thành bong bóng à?
Nếm mật nằm gai, ủ mưu tính kế 5 năm trời chẳng lẽ phí phạm hay sao, hiện tại sắp thành công rồi.
Chỉ cần dự án game chạy xong, lão già Hoàng Long kia tìm được bằng chứng hại chết người của phu nhân Mạc gia thì mọi chuyện xong rồi, cậu không thể uổng phí.
Lỗi lại quay qua nhìn Tuấn, rồi không nói năng gì, cậu chồm tới hôn lên môi Tuấn.
Nụ hôn nhanh chóng, mạnh bạo, Tuấn giật mình đẩy cậu ra:
- Cậu điên à?
Lỗi sau khi hôn người ta xong thì bản thân lại lấy tay quẹt môi như thể lau nước bọt rồi lại uống thêm ngụm bia như cho trôi hết thứ còn sót lại.
Tuấn nhìn mà đỏ con mắt, cậu đây là khinh thường anh đấy hay sao.
Bị cưỡng hôn xong còn bị người ta tỏ ra ghét bỏ.
Anh chồm tới, lần này anh ấn cậu vào lưng ghế, một tay giữ chặt đầu cậu, một tay bóp cằm cậu nâng lên.
Cái tư thế chồm lên khiến một chân của anh chống trên đất, một chân quỳ trên ghế, giữa hai chân Lỗi.
Lỗi vì bị đẩy mạnh ra mà có chút đau điếng, chai bia bị hất văng ra đất lăn vài vòng, nước bia òng ọc chảy ra..
Tuấn đè lên môi cậu hôn ngấu nghiến, vì bị giật mình Lỗi ban đầu hcuwa kịp chống cứ, sau nhận ra thì cũng cố đẩy ra nhưng không đẩy được.
Cậu say, lại thêm phần Tuấn con nhà nòi, có luyện tập nên rất khỏe, Lỗi bị chế ngự chỉ biết giãy dụa tránh né.
Tuấn ngấn nghiến thật lâu như muốn dày xéo đôi môi của Lỗi, mãi khi Lỗi cắn anh một cái anh mới giật ra, nhưng vẫn giữ tư thế chế ngự cậu như cũ:
- Cậu đừng loạn, cậu lúc nãy là muốn thử cảm giác hôn người khác có giống hôn thằng đó hay không có đúng không? Tôi đây là giúp cậu cảm nhận một chút, cậu chắc chắn là đang nhầm lẫn cảm giác với thằng đó rồi..
Bị nói trúng ý định, Lỗi chỉ biết á khẩu, cậu đảo mắt nhìn vào hư không.
Bản thân cậu cũng không biết làm sao cho đúng.
Thấy cậu yên lặng, Tuấn mạnh bạo hôn đánh liều cúi đầu hôn cậu thêm lần nữa, lần này anh nhẹ nhàng hơn, mút mát đôi môi cậu, nó còn mềm mại hơn những đôi môi cậu đã nếm qua, anh khẽ dùng lưỡi tách đôi môi cậu ra, trêu đùa trong miệng cậu, anh dùng lưỡi quấn lấy lưỡi của cậu mà đưa đẩy.
Dù được hôn như vậy nhưng Lỗi vẫn chưa đáp trả, cậu vẫn chỉ thụ động để anh trêu đùa.
Tuấn bỏ bàn tay đang giữ cằm cậu ra, che lên đôi mắt vẫn mở nhìn vô định của Lỗi lại.
Anh hôn lên mũi cậu, hôn lên má cậu, rồi lại lướt lên môi cậu, những nụ hôn như gió thổi đầu xuân dù nhẹ nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác tê tê dại dại.
Cảm nhận thấy Lỗi đã thuận theo nhắm mắt vào bởi đôi hàng mi khẽ động vào lòng bàn tay, lúc này Tuấn mới bỏ tay ra.
Anh tiếp tục hôn cậu, hôn sâu đến ngọt ngào, hai cánh môi của cậu bị anh mút đến đỏ hồng sưng tấy.
Rồi bàn tay hư hỏng không chịu dừng lại, anh luốn sâu vào trong áo của cậu, vuốt ve múi bụng săn chắc, rồi vòng qua eo, vuốt dọc lên sống lưng cậu.
Nó càng không chịu yên phận hơn khi nó trượt qua núm hoa của cậu rồi khẽ gẩy nhẹ một cái khiến cậu rùng mình.
Cho đến giờ miệng và tay anh hoạt động ăn khớp không dừng lại.
Bị anh động chạm tới căng cứng người, cậu uốn người theo từng nhịp động chạm ấy, bản thân cứ vô thức bị cuốn theo.
Mãi tới khi anh dời môi cậu cúi đầu hôn lên núm hoa thì cậu mới giật mình nhận ra áo của cậu bị anh cởi bung từ lúc nào.
Cậu hốt hoảng đẩy anh ra.
Anh không chịu, tiếp tục lấn ná, nhưng cậu cất giọng khản đục lên cầu xin anh:
- Dừng lại đi, xin anh..
tôi muốn về nhà..
Anh yêu cậu, anh biết bản thân làm gì, anh ham muốn cậu.
Nhưng nếu cứ cưỡng đoạt cậu thì anh không đành lòng, nhìn đôi mắt mang theo hơi nước kia của cậu cầu xin anh khiến anh không thể tiếp tục nữa, dục vọng thiêu đốt khiến anh kìm nén lại đầy khó khăn.
Anh gục mặt lên ngực cậu, điều chỉnh nhịp thở đến khi bản thân ổn định trở lại thì mới chậm chậm đóng từng cúc áo lại cho cậu.
Cậu vẫn ngửa đầu lên thành ghế, mắt nhắm nghiền đầy bi thương.
- Tôi đưa em về nhé?
Cậu vẫn nhắm mắt không nói gì.
Cậu mặc kệ anh, cậu biết anh cũng một thời gian dài, cậu hiểu anh sẽ không quan tâm nếu cậu từ chối, vì anh vẫn sẽ làm.
Cậu ngồi thêm một lúc tới khi tâm trạng ổn hơn thì cậu theo anh ra xe để anh đưa về nhà.
Anh ngồi lại trong xe nhìn tới khi cậu khuất bóng trong tòa trung cư nơi cậu mới chuyển tới ở thì mới lái xe đi.
Đêm nay sẽ là một đêm rất dài, với anh, và có lẽ là cả với cậu nữa...