Tình Yêu Của Lục Thiếu

Chương 75: 75: Màn Kịch Hay





Lạc Hân chỉ ngồi đó nước mắt rơi xuống ướt đẫm cả khuôn mặt
"Bà đang dạy nó" Bà tức giận quát
"Bà à đừng tức giận ảnh hưởng tới sức khỏe" Thừa cơ hội cô ta xông lên đứng dậy đỡ lấy bà
"Em có sao không"Lục Thiên Quân không màn câu trả lời anh quay sang nhìn Lạc Hân
Người cô bây giờ toàn là đồ ăn
"Con xin phép lên phòng ạ" Cô đứng dậy quay sang rời đi
Lục Thiên Quân đuổi theo sau
"Con đứng lại" Bà không cho anh đi
Bây giờ anh không màn gì cả đuổi theo Lạc Hân bỏ ngoài tay lời của bà.

Thấy anh không nghe theo bà tức giận
"Bà à đừng giận ảnh hướng tởi sức khỏe lắm ạ.

Bà uống nước đi" Cố An Như vội vàng lấy cốc nước cho bà
"Thật là tức chết đi mà tại sao bà lại cho Thiên Quân lấy cô ta chứ thật chẳng ra thể thống gì"
"Dạ cũng tại con nên mới xảy ra cớ sự này" Cô ta vội ôm hết vào mình
Người như bà cô đi ruốc trong bụng.


Chỉ cần khéo nịn chiều bà một chút thì sẽ có thứ cô muốn
"Không phải tại con tại bà quá chiều nó xin lỗi đã làm con sợ" Bà nắm lấy tay cô
"Dạ không ạ" Sự lễ phép ngoan hiền càng để bà yêu quý cô hơn
"Lạc Hân Lạc Hân em nghe anh nói" Lục Thiên Quân đuổi theo sau cô nhưng không kịp cô chạy vào phòng tắm đóng kính cửa rồi
"Anh để em yên đi" Cô từ trong phòng vọng ra
Giọng nói rõ nặng nề.

Có ai biết khi cô vừa đóng cửa thì đã ngã quỵ xuống sàn
Tay thì ôm lấy miệng để khóc không thành tiếng
Lục Thiên Quân đứng bên ngoài sót ruột cho cô
"Được anh sẽ để em yên nếu 10 phút nữa em không ra anh sẽ tông cửa vô đấy" Sau khi nói xong anh ngồi ngay bên cạnh cửa chờ cô
Giọng nói trầm ấm vang lên
"Anh biết em chịu thiệt thòi về anh rất nhiều.

Anh xin lỗi"
"...."
"Anh hứa sẽ bảo vệ em suốt đời không bao giờ buông.

Lúc nảy anh không nói gì là do đó là bà anh anh không thể nói được chỉ trơ mắt nhìn em chịu uất ức"
"...."Cô ngồi bên trong nghe hết tiếng nói của anh chỉ là nước mắt cô có phần vơi đi
Sau đó cả hai im lặng.

Lạc Hân thì đứng dậy bước vào bồn tắm
Cô ngồi thất thần thả mình vào dòng nước ấm
Sau vài phút thì Lạc Hân bước ra.

Thấy cô ra anh vội vàng đứng dậy ôm cô vào lòng
"Anh xin lỗi"
Đáp lại anh là sự im lặng cô để cho anh ôm nhưng cô không hề đụng vào anh
"Em..lúc nảy em cãi lại bà là không đúng bà có tiền sử bệnh anh sợ bà sẽ...." Chưa nói dứt câu thì Lạc Hân buông ra không cho anh ôm
"Anh nói em sai em sai chỗ nào" Cô quát lại anh

"Ý anh không có ý đó chỉ là mình là phận cháu cãi lại người lớn là sai" Anh vội vàng giải thích
Nhưng có lẽ lời nói của anh trong hoàn cảnh này không đúng.

Một phần cũng vì bà là bà anh và có tiền sử bệnh nếu lên cơn thì sẽ khó cứu
"Vậy bà anh sỉ nhục em là đúng hã? em không làm gì sai cả em là vợ anh chứ không phải là sọt rác để mà muốn mắng muốn nói em ra sao cũng được" Cô tưc giận nói ra suy nghĩ trong lòng
Ai cũng muốn mình đúng có bao giờ nghĩ tới cảm xúc của đối phương chưa
Sự uất ức trong cô có ai hiểu chưa.

Cuộc đời cô chưa bao giờ nói dối với một điều mà chưa bao giờ mình nghĩ tới
Nói ra câu mình không có khả năng sinh con thì vui vẻ lắm sao.

Cùng ăn cơm với người yêu cũ của chồng bộ vui lắm sao
"Còn nữa tại sao anh không đuổi Cố An Như về mà còn để cô ta ở lại" Nói thẳng ngay vào trọng điểm
Lúc nảy cô đã nghe toàn bộ câu chuyện giữa anh và cô ta
Nghe tới đây anh giật mình suy nghĩ lại chuyện lúc nảy
"Em nghe thấy à" Anh hỏi ngược lại cô
"Em đâu có điếc"
"Em ăn nói với anh vậy à.

Đúng bà sai anh sai anh xin lỗi nhưng xin em đừng nói những lời như vậy" Cũng chẳng tin tại sao cô lại thành ra như vậy
Từ một cô gái ngoan hiền lễ phép ít nói bây giờ lại bật lại ngược anh
"Em nói gì sai" Cô tức giận nói.


Lần này có lẽ nước mắt cô không còn rơi nữa nó đã bị cạn sạch trong phòng tắm lúc nảy
Cả hai lời qua tiếng lại rất lớn
Sau khi tiễn Cố An Như thì bà cũng lên phòng
Nghe cả hai đang cãi nhau bà cũng đứng ở ngoài nghe
"Anh nghĩ là em nên bình tĩnh lại" Anh bất lực không muốn cãi lại
"Anh không nói được chứ gì.

Anh đúng là đồ nhu nhược nghe bà của anh chứ không nghe em.

Hay là anh định quay lại với cô ta" Cô trút hết suy nghĩ trong đầu
Anh định quay đi nghe cô nói vậy tức giận quay lại
"Em ăn nói cẩn thận nhe Lạc Hân.

Anh nhịn em đủ rồi đấy" Anh hằn giọng nói
Nảy giờ là anh nghĩ anh sai nên anh không nói bây giờ cô thật sự quá đáng chạm tới giới hạn của anh
Bà bất ngờ xông vào.