Tình Yêu Của Lục Thiếu

Chương 2: 2: Sự Thật





Sau khi nghe câu hỏi Tiểu A ngập ngừng trả lời:
-"Là...cậu Trình Phương ạ"
Nghe câu trả lời từ Tiểu A Lạc Hân như sét đánh ngang tay mình vậy, cảm giác như có một con dao đâm vào tim đang cố gắng cho nó ngừng đập
Trình Phương là người yêu của Lạc Hân hồi lên đại học năm nhất.

Hai gia đình biết chuyện hai người yêu nhau và họ đã có ý định tổ chức lễ cưới sau khi hai người tốt nghiệp.

Hai bên gia đình hợp tác làm ăn rất tốt
Trong đầu cô bây giờ đặt ra rất nhiều câu hỏi.

Tại sao anh ấy lại làm vậy với gia đình mình? Tại sao lại như thế?
Cô bần chạy lại cửa xem ba của mình đang nằm trên giường vật vả với căn bệnh mà không ai mong muốn
Cô quay lại ghế ngồi an ủi mẹ mình:
-"Mẹ à! Ba..ba không sao đâu mẹ.

Mẹ về nghỉ ngơi đi con thấy mẹ cũng mệt rồi để con ở lại chăm sóc ba cho!"
Mẹ cô ráng lau nước mắt cho qua trong lòng không muốn về nhưng nghe con gái mình nói vậy thì cũng gật đầu
Lạc Hân thấy mẹ gật đầu cũng giảm bớt sự u buồn trong lòng:
-"Tô Thanh cậu đưa mẹ tớ về dùm nha"
Tô Thanh cũng không chần chừ gì đáp:
-" Được để mình đưa bác về.


Cậu ngồi đây đợi đi mình đưa bác về lấy đồ qua cho cậu với mua một ít gì cho cậu ăn"
Lạc Hân gật đầu.

Nhìn về phía bóng dáng mẹ mình khập khiểng đi nước mắt cô không ngừng tuôn rơi
Lạc Hân ngồi suy nghĩ về những chuyện đã trải qua hôm nay
Sau khi ngồi được một lát tựa đầu vào tường cho giảm bớt sự mệt mỏi tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình.

Là Trình Phương gọi
Cô cầm điện thoại chần chừ một hồi mới bắt máy:
-"Alo"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đầy vẻ khinh bỉ của người đàn ông từng là người cô yêu:
-"Sao rồi cô em gia đình em vẫn ổn chứ?" Sau khi nói xong tỏ ra nụ cười đầy ắc ý
Khi nghe được câu hỏi cô liền đáp trả:
-"Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, gia đình và tôi đã làm gì đắc tội đến anh chưa??" Cô nói không kìm được nước mắt mà từng giọt lăn trên khuôn mặt
-" Đúng cô không làm gì tôi chỉ là công ty gia đình cô cản trở việc làm ăn của gia đình tôi nên tôi muốn nó khônh còn trên thành phố này phải phá sản.

Còn cô là một người được vẻ ngoại hình bù lại thì cô suy nghĩ nông cạn quá tôi làm sao mà yêu cô gái ngốc như cô được!"
Cô bần thần để điện thoại ngồi gục xuống đất.

Đúng lúc đó Tô Thanh chạy lại đỡ lấy cô ngồi dậy

Cô vội vã hỏi:
-"Cậu sao vậy có chuyện gì?"
Lạc Hân quay người qua nhìn Tô Thanh trước mắt , trong mắt là sự đau khổ đến tột cùng khi người mình yêu nhất lại phản bội mình
-"Anh ta phản bội mình rồi.

Chính anh ta là người đã làm gia đình mình ra nông nổi này.

Mình câm ghét hắn ta"
Nói xong cô gạt nước mắt cố gắng không khóc nữa
Tô Thanh ngạc nhiên tại sao cô lại không đau lòng không hụt hẫng:
-"Nếu cậu muốn khóc cậu cứ khóc thật lớn đi.

Con người ai cũng sẽ có giới hạn của mình.

Mình biết cậu không mạnh mẽ tới vậy đâu" Vừa nói tay của Tô Thanh vuốt v e tấm lưng nhỏ bé của Lạc Hân
Lạc Hân lắc đầu trả lời Tô Thanh:
-"Không mình sẽ không khóc việc bây giờ của mình là phải chăm sóc ba mẹ thật tốt.

Họ bây giờ thật sự rất cần mình.

Nếu bây giờ mình đau lòng thì mẹ mịn cũng sẽ đau ngàn lần mình không muốn mẹ mình như vậy"
Hai người đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm cả hai giật mình sững người lại Là Tiểu A gọi:
-"Alo, cô Lạc không hay rồi tất cả các cổ đông trong công ty lần lượt rút vốn ra hết, các nhân viên cũng đồng thời xin nghỉ việc bây giờ công ty chẳng còn ai cả"
Nghe xong câu nói Lạc Hân tay chân run rẩy làm rớt điện thoại xuống đất.

Lòng cô như xé cả ruột gan
Công ty chính là tâm huyết của cô.Cô không muốn bị phá hủy chỉ vì một cái hợp đồng trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Trình Phương.