Chuyện tình cảm giữa họ ít người biết, có Thư, Chi và một số người bạn khác cùng hội với Jack. Ban đầu là vậy, sau này chuyện lan ra khắp lớp rồi toàn trường. Nó không nghĩ Jack lại nổi tiếng thế, giờ nó mới biết là như vậy. Nhưng cũng không sao cả, sớm muộn gì thiên hạ cũng biết, có giấu cũng không giấu được ai. Nó tự nhủ với mình như thế.
Ngày ngày đến lớp gặp nhau, ngồi cùng bàn trên giảng đường, ra về dính nhau như sam, hai người đi ăn đi chơi đến tối với chia tay ra về. Ngày qua ngày như vậy, vui vẻ, hạnh phúc bên nhau, nhiều người trong lớp nhìn hai người còn cảm thán ngưỡng mộ. Nó hồi tưởng lại quãng thời gian ấy mà lòng lại nhói, nhưng cũng chỉ nhất thời. Song hai người không phải là không có mâu thuẫn, đôi lúc cãi vã, giận dỗi nhau đến mấy ngày, toàn là nó giận dỗi anh còn anh luôn là người làm hòa. Tình yêu của họ kéo dài đến nửa năm, sau dần sóng gió càng nhiều.”
Vốn dĩ từ trước giờ trong tình yêu con gái luôn là người chịu thiệt hơn hết, tình yêu càng sâu đậm thì càng đau khổ nhiều hơn. Giống như nó ở hiện tại, nghĩ lại quá khứ, nhớ về con người ấy mà tim vẫn đau âm ỉ, dù đã qua rất lâu rồi, dù cho hai người đã cách nhau nửa vòng Trái Đất. Quá khứ vẫn hiện hữu trong tâm trí, càng cố quên lại càng nhớ, cảm giác vừa yêu vừa hận vẫn còn dư âm ngự trị ở tim, lắm lúc nó cảm giác thật phiền chán. Vô tình Thư nhắc đến tên người đó, hồi ức cũ cứ ùa về, nhưng thôi nó cũng kệ, buồn chán mà uống nhiều rượu hơn mọi hôm. Gì nhỉ, càng uống lại khiến nó nhớ về cái sự việc, mọi hình ảnh như tái hiện lại trong đầu, cái sự việc khiến nó nhận ra con người thật của Jack, khiến nó phải rời xa anh.
Hôm ấy trời lạnh lắm, có tuyết với mưa phùn nhỏ, hình như hôm ấy cũng gần giáp Tết Tây. Kỉ niệm nửa năm yêu nhau, Quỳnh muốn tạo bất ngờ cho anh, nên từ sớm đã chuẩn bi quần áo đẹp đi mua đồ ăn, bánh ngọt, rượu cùng quà cho anh, món quà vừa là kỉ niệm vừa là món quà năm mới nó muốn tặng trước cho anh vì ngày hôm sau nó phải bay về Việt Nam đón Tết với gia đình. Quỳnh đặt một phòng khách riêng ở quán café cũ để tạo bất ngờ, sau đó mới gọi anh đến, rõ ràng lúc ấy vẫn vui vẻ, hạnh phúc biết bao. Thế nhưng rồi, vô tình có biết được cái sự thật đáng sợ, đến bây giờ nghĩ lại nó vẫn còn thấy rùng mình…
[Quá khứ… Ngày mọi thứ tưởng chừng sụp đổ hết…]
“- Em biết không, anh chờ ngày này đã lâu rồi, hôm nay anh sẽ nói hết sự thật với cô ta.
Nó được nhân viên ở quán dẫn đi tới căn phòng đã đặt, vô tình đi qua căn phòng gần đấy, bên trong tiếng nói khá to khiến bên ngoài có thể nghe thấy được, có lẽ do phòng cách âm không tốt. Nó nghe giọng nói này khá quen thuộc, giống giọng của Jack, ngờ vực đứng ngoài, hỏi nhỏ cô nhân viên:
-Does anyone in this room? (Có ai ở trong phòng này vậy?)
-Sorry, this is private information, I could not answer you (Xin lỗi này là thông tin cá nhân, tôi không thể trả lời cô được)
-Really? Excuse me, this room have customer who name is Jack, right?(Thật sao? Xin lỗi, trong phòng này có khách hàng tên là jack, phải không?) -Yes, why do you know? (Đúng vậy, tại sao cô biết?)Biết được anh ở bên trong đấy thật, nó khá bất ngờ. Nó gượng gạo nói:-Nothing, I know him. Thank you, I can find my room.(Không có gì, tôi biết anh ấy. Cảm ơn cô, tôi có thể tự tìm căn phòng của mình)Cô nhân viên thân thiện cười, đáp:-Okay, having problem talk to me. (Được, có vấn đề nói với tôi)-OK! Nó đáp nhẹ, cười lấy lệ. Cô nhân viên thấy không còn gì nữa đành quay bước đi.
Nó đứng ngoài, im lặng, nghe tiếp đoạn đối thoại của hai người đấy:
-Thực sự sao? Anh đã nói câu này bao nhiêu lần rồi, anh bảo em tin tưởng anh cách nào đây! Em mệt lắm rồi. Buông em ra, em muốn về.
Jack tiếp tục nói, giọng anh nghe tha thiết:
-Đừng đi, ở lại với anh, chắc chắn hôm nay anh sẽ kết thúc hết với cô ta. Nếu không phải vì cha anh thúc ép bắt anh phải làm quen cô ta để lấy thông tin về công ty cho ông, anh sẽ không làm quen với cô ta, phải dùng nhiều thủ đoạn đến như thế. Anh biết anh đã khiến em đau lòng, anh cũng chỉ vì muốn giữ lấy em bên cạnh mà phải chấp nhận làm việc cho bố anh. Tất cả đều vì em, ở lại bên anh, anh yêu em, anh không hề yêu Quỳnh, không có cảm giác gì với cô ta cả.
Nghe tới đây lòng nó như có ai đâm nhát dao vào ngực, thật sự rất đau, đó là lần đầu tiên nó biết cảm giác yêu một người là như thế nào, thực sự khiến nó phải khắc cốt ghi tâm. Cả người như muốn đổ xuông, cánh tay nó nặng chĩu, đồ vật theo đó rơi xuống hết nền gạch, phát ra tiếng động đủ lớn khiến hai người kia phải giật mình quay ra nhìn cánh cửa. Jack đi ra mở cửa xem rốt cuộc có chuyện gì thì sững sờ, cô gái ấy cũng vậy, cả hai đều không ngờ lại là nó.Không gian căn phòng như chết lặng, khiến người ta cảm giác nghẹt thở, căng thẳng. Tâm can nó tĩnh, nó không khóc, nhưng trong lòng đau đớn tột cùng. Chứng kiến cảnh này, trái tim nó đau, nhưng không biết phải làm gì, đây là tình huống gì, có được xem là ngoại tình hay không, có phải nó nên ra dằn mặt hai con người kia hay không?
Nó cười, nụ cười rất tươi nhưng mà cay đắng, lên tiếng, giọng như nghẹn lại:
-Hôm nay thật tuyệt khi chứng kiến được màn kịch hay bất ngờ của hai người. Nếu hôm nay không tới đây, có lẽ tôi sẽ bỏ lỡ sự bất ngờ này. Jack à!
Gọi đến tên anh, nó lại ngừng, hít mũi để giữ bình tĩnh, tròng mắt dù đã đỏ nhưng vẫn không khóc, lại nói tiếp:
-Nói thế nào nhỉ? Màn kịch của anh nên hạ màn thôi, tôi cũng mệt mỏi rồi. Ờ thì chúng ta chia tay đi!
Jack định lên tiếng, nhưng cô gái bên cạnh anh đã nói trước:
-Jack, anh nói gì đi, không phải anh nói sẽ chấm dứt với cô ta hôm nay sao? Anh nói anh chỉ yêu em mà, bây giờ chứng minh cho em thấy đi anh?
Cô vòng tay anh, ánh mắt nhìn nó khiêu khích, như kiểu chứng minh cô ta là người chiến thắng vậy.
Jack chần chừ, sau cùng cũng lên tiếng, không phài là giọng nói trầm ấm thường ngày nữa:
-Hẳn sự thật cô cũng nghe thấy rồi, cô chỉ là công cụ để tôi lợi dụng mà thôi. Vốn dĩ cũng là trò chơi, tôi định lên tiếng chia tay trước, nhưng hình như không cần nữa rồi. Như cô nói, chúng ta chấm dứt đi. Người tôi yêu thật sự là cô ấy, đối với cô …
Nó bỗng xen vào, chặn ngang lời anh nói, giọng lãnh đạm, hờ hững:
-Không cần anh nói nữa. Cảm ơn anh đã cho tôi bài học đáng nhớ này haha!!! À, cô gái, cô thật sự chắc anh ta chỉ yêu mình cô không, hay anh ta đã nói câu này với nhiều người con gái khác rồi… À, chúc hai người ở bên nhau lâu dài, hạnh phúc. Game Over!!! NO SEE YOU AGAIN!!!
Nó quay lưng hướng đi ra khỏi hành lang, bước chân nhanh chóng, để lại mớ hỗn độn trức căn phòng…”
Mọi thứ giữa nó và Jack hoàn toàn đã chấm dứt từ ngày hôm ấy, hai người không còn gặp lại nữa, nó cũng xóa hết những thứ liên quan đến anh, không còn gì cả. Chuyện tuy còn đọng lại thì sao, lắm lúc nó lại tự hỏi bản thân mình lưu luyến cái gì ở con người gian trá ấy, thật nực cười. Là một khoảng lặng trong thanh xuân của nó, là bài học khiến nó biết không nên tin tưởng hoàn toàn vào bất cứ ai, trừ ba mẹ nó, Thư và Chi ra…