Ngày hôm sau, QUỳnh tiễn Thư ra xe.....
- Bà tới nơi nhớ phone cho tôi đấy...!! _ Quỳnh nói.
- Rồi rồi, về đi, còn đi học nữa _ Thư giọng nhẹ nhàng nhắc nhở nó
- Tôi sẽ rất nhớ bà_ QUỳnh nói
Thư mỉm cười, ôm cô một lúc. Tới khi tài xế cho hết đồ đạc vào
cốp xe, hai người mới buông nhau ra. Thư lên xe, đóng cửa ra, tay
xua xua đuổi nó vào nhà. Hốc mắt nó rưng rưng, không nỡ để Thư
đi, chỉ gật đầu, vẫn đứng yên nhìn chiếc xe lăn bánh đi. Việc
đi lại khá bất tiện, Thư phải đi từ Hải Phòng lên Hà Nội rồi
mới bay đi Anh...
Mấy tiếng sau, Thư đến sân bay Nội Bài, may là vừa đúng giờ, chuẩn bị đi...
” Chuyến bay từ Việt Nam sang Anh chuẩn bị cất cánh, mong quý
khách tắt điện thoại, ngồi tại vị trí và thắt dây an toàn”
”Flights from Vietnam to Britain prepares to take off, expect you off the phone, sitting in position and seatbelt”
Tiếng loa phát thanh báo hiệu sắp đến giờ bay. Đi đến cửa soát vé, Thư đưa giấy tờ cho nữ cảnh vệ kiểm soát...
Sau khi tiễn Thư, Quỳnh lên xe đi tới trường luôn. Nó mang vẻ mặt buồn thiu tới lớp, khác hẳn với mọi ngày nó vui vẻ là thế.... Quỳnh cất cặp vào
ngăn bàn, uể oải nằm xuống bàn. Thấy nó khang khác với tính cách mọi
hôm, Thiên, Long, Phong đều thấy làm lạ, nhưng họ càng thấy lạ hơn là
hôm nay, nó không đi chung với Thư như mọi lần, làm họ thắc mắc không
thôi. Vốn tính hay tò mò, Phong tới gần bên Quỳnh, giọng nhẹ nhàng hỏi,
theo sau anh là Long và Thiên:
- Sao thế Quỳnh? À Thư đâu rồi? Hai người không đi học chung à???
Nó ngước mặt lên, mặt vẫn buồn thiu như cơm nguội, giọng chán trường nói:
- Không sao đâu. Mà Thư nó nghỉ mấy hôm rồi.
- Sao cô ấy nghỉ??_ Long từ đằng sau lên tiếng hỏi.
- Nó có việc bận thôi, không có gì đâu _ Quỳnh hời hợt trả lời.
- Ừm, thế chán nhỉ, đi học xong đi chơi hơm? _ Phong thấy nó buồn thì rủ rê, anh muốn nó vui vẻ như mọi ngày hơn.
- Không hứng. Sorry...
Quỳnh hai tay chống cằm, hờ hững trả lời, xong lại gục mặt luôn xuống bàn,
nằm ngủ luôn. Thấy nó thế Phong cũng chán, ngồi về chỗ bên cạnh nó, gục
mặt xuống bàn y chang nó. Thiên và Long không nói gì cũng lẳng lặng về
chỗ mình ngồi..... Và rồi tiết học bắt đầu........
”Reeng reeng......”
- Ây ây, dậy đi, đi ăn cùng tụi này không Quỳnh? _ Phong lay lay tay nó gọi dậy.
Nó sau 3 tiết học chỉ lăn ra ngủ thì giờ bị gọi nên uể oải ngồi dậy, mắt
nhắm mắt mở, hai tay dụi dụi, vươn vai mấy cái cho tỉnh táo. Nó nhìn
Phong, gật đầu, cười nhẹ, mặt vui vẻ hơn ban sáng. Nhìn nó cười, Phong
cũng cười lại. Rồi cả 4 cùng nhau xuống căn tin trường ăn...
Suốt đoạn đường tới căn tin, nó thì mê mê mẩn mẩn đi, trong khi đó cả 3 anh
thì thảnh thơi, bình tĩnh đi đằng sau trong ánh nhìn say đắm của đám
tiểu thư trong trường. Quỳnh cứ thế đi, đi nhanh thật nhanh để tới căn
tin mua đồ ăn vì bụng nó đánh trống liên hồi biểu tình nãy giờ. Có lẽ đi nhanh nên khoảng cách giữa nó với Thiên, Long, Phong cũng khá xa. Quỳnh quay lại, đứng dựa lưng vào bên tường, ánh mắt nó nhìn về phía bọn anh. Ba dáng người cao cao, gương mặt sáng lạng, điển trai đang ung dung đi
tới, bao quanh là đám con gái trong trường đang bám theo hò hét này nọ.
Quỳnh nhìn khung cảnh trước mắt hỗn độn mà thấy ngán ngẩm không thôi,
chỉ biết lắc đầu rồi quay đi tiếp, mặc kệ ba người họ cùng đám fans
cuồng đằng sau.....
Tới căn tin trường nó vui vẻ đi vào.
Đứng trước quầy, nó nhanh nhảu lấy đồ ăn cho vào khay đựng, chọn đúng
bàn trong lúc trước từng ngồi. Đặt khay đựng đầy đồ ăn thức uống xuống
bàn, Quỳnh thong thả ngồi xuống ăn ngon lành...
Mãi một lúc sau Phong, Thiên, Long mới tới được căn tin. Đứng trước cửa ra vào,
Phong dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh, cố tìm kiếm bóng dáng Quỳnh, thì
thấy góc cuối dãy gần bên cửa sổ, nó đang đánh chén rất hăng say. Phong
kéo Long cùng Thiên cùng đi lấy đồ ăn rồi hướng đi tới bàn nó đang ngồi
đó. Ba anh đứng trước mặt nó, nó đang ăn miếng sandwich một cách ngon
lành, trên bàn thì ngổn nghiêng vỏ bánh, kẹo, cốc nước đã hết..... Cả ba tự nhiên ngồi xuống, đối diện với nó. Và giờ nó mới hướng mắt nhìn ba
anh, tiếp tục ăn cho xong.
” Ưm ưm, hự hự.... “
Bỗng dưng nó kêu một cách khó nhọc, tay quờ quạng lung tung, tay chỉ cái
cốc, xong lại chỉ họng, lắc lắc đầu. Thấy nó có biểu hiện lạ lùng, cả 3
đều nhìn nó. Như nhận ra nó bị mắc nghẹn, Phong đưa cốc nước ngọt của
mình đang uống cho nó. Cảm giác như nhìn thấy báu vật, Quỳnh vội nhận
lấy từ tay Phong, uống ừng ực cho thức ăn trôi xuống, xong nó thở nhẹ
nhõm. Quỳnh đặt cốc nước xuống bàn, rồi nhìn Phong với ánh mắt biết ơn,
nụ cười tỏa nắng, giọng nhẹ nhàng nói tiếng “cảm ơn” anh. Phong như đứng hình trước vẻ đẹp thiên thần của nó. Anh đơ mấy giây rồi mới định hình
lại, nhưng dù vậy tim anh vẫn đập liên hồi.... Rồi sau khi ăn uống no nê xong cả bốn người bọn anh và nó trở lại lớp, bắt đầu chuẩn bị cho tiết
học tiếp theo.....
Ở một nơi khác, Thư vẫn đang ngồi trên
máy bay đến đất nước Anh xa xôi, nơi cô đã từng sống một thời gian khá
lâu... Thư lơ đãng nhìn ra ngoài khoang cửa, khoảng trời rộng mênh mông, những đám mây bồng bềnh hững hờ trôi trên nền trời xanh trong vô tận
ấy. Thật đẹp. Đó, cảm nhận của cô giờ là vậy. Liếc nhìn đồng hồ trên
tay, còn hơn 3 tiếng nữa mới tới nơi. Tự cho mình thảnh thơi một lần,
đôi mắt xinh đẹp giống mẹ của cô dần nhắm lại, lưng dựa vào ghế, tay
khoanh trước ngực, và rồi Thư đi vào giấc ngủ....