Dọn dẹp xong Thư quay trở lại lớp. Lúc này Quỳnh cũng đã có ở lớp,
xung quanh là Thiên, Phong, Long, hình như là đang bàn bạc gì đó. Thư đi xuống chỗ bàn mình, ngồi xuống. Thấy Thư, nó quay ra kéo tay cô ngồi
lại gần mình hơn, nói:
- Thư ê, sao hôm nay bà đi sớm thế, chả đợi tôi nữa??
- Ờ, đi sớm dọn sân thượng trường _ Thư trả lời, giọng thản nhiên
- Tell me why? _ Quỳnh ngớ ra hỏi tiếp
- Không có gì _ Cô trả lời tiếp
Thấy con bạn thân không nói nó cũng chẳng bận hỏi nữa, nó chính là không lạ
gì tính cô nữa rồi, cô mà đã không muốn nói có hỏi thế hỏi nữa cô cũng
không trả lời. Quỳnh chuyển sang chuyện khác, nói tiếp:
- Ờ mà hôm nay có tập nữa không?
- Sao cũng được _ cô bâng quơ nói, ý muốn tùy cho mọi người lựa chọn.
Thấy Thư cũng không phản đối gì, Quỳnh mới nói:
- Vậy thì hôm nay tập đi, mai với ngày kia nghỉ nhé.
- Ế, sao lại nghỉ??? _ Phong hỏi
- À ừm tôi bận í mà, hờ hờ _ nó cười trừ, giải thích qua loa cho có.
Thấy nó nói vậy rồi Phong cũng không hỏi nhiều, anh vui vẻ nói tiếp:
- Vậy đi, tí nữa hẹn nhau như hôm qua á, giải tán đi cô giáo vào rồi kìa.
Nghe lời anh ai cũng gật đầu đồng ý, người nào về chỗ người nấy, lấy sách vở để trên bàn cho có còn mình thì làm việc riêng....
Suốt giờ học, cô lại lôi laptop ra xem tài liệu mà ông gửi. Mấy ngày nay cô
toàn làm những việc lung tung mà quên mất chuyện ấy. Tính ra thời gian
còn lại cũng chẳng là bao, còn khoảng gần 3 tuần nữa sẽ tới ngày ấy _
ngày cô đòi lại tất cả những gì của cô, ngày cô trả thù ông Minh Quân
cùng bọn họ... Thiên Thư cô muốn tận mắt nhìn 3 người họ phải cúi đầu
cầu xin mình, nhìn họ khốn khổ, trả lại những gì mà ngày xưa mẹ con cô
từng chịu.... Nghĩ đến những chuyện đó, Thư càng tập trung làm việc hơn. Bỗng thông báo có gmail mới, cô mở ra xem, của Quỳnh gửi. Cô nhìn về
phía Quỳnh, nó cũng nhìn cô, nháy mắt đáng yêu, ý ngầm muốn cô mở mail
ra đọc. Cô cười nhẹ, gật đầu, tiếp tục gián mắt vào laptop. Kích chuột
mở mail nó gửi, một tệp văn bản hiện ra. Cô đọc mail, trong đó là những
thông tin mà cô nhờ nó tìm mấy ngày trước, bao gồm tất cả những thông
tin có liên quan đến số cổ phần của từng người tham gia bầu lại chức chủ tịch của Lã Thị. Nhìn đống thông tin mà nó thu thập, cô cười nhếch mép. Đúng như cô phỏng đoán, gia đình kia đã hành động, nhanh chóng có trong tay 42% cổ phần trong tay, đã gần ngang hàng với số cổ phần của cô và
ông ngoại đang có. Cô chính là phải công nhận ông Quân và bà Mỹ nhanh
tay thật. Nếu như cô đoán không nhầm, họ sẽ thu mua thêm số cổ phần của
một số giám đốc nhỏ trong công ty để có sốcổ phần hơn cô. Cô đang muốn
xem họ sẽ làm gì..... Thầm cảm ơn nó trong lòng, cô lại chăm chú xem
tài liệu. Lần này, lại thông báo có gmail mới, cũng là của Quỳnh. Cô lại mở ra xem, đó có những thông tin ông Quân tham ô trong công ti, có tiếp tay của một số giám đốc điều hành trong công ti. Đúng thật là hài mà,
cô dường như đang nắm chắc phần thắng trong tay mình rồi, chỉ chờ cho họ xa lưới bẫy cuả cô giăng ra mà thôi.......
******
Giờ ra chơi...
- Đi ăn không? _ Quỳnh tới bàn cô hỏi
Thư ngước mắt lên, lắc đầu rồi nói:
- Không, bận rồi.
Nói xong cô lại dánh mắt vào laptop xem tài liệu. Quỳnh chán nản, quay ra hỏi tụi anh mới ngủ dậy:
- Đi ăn cùng không?
- Ok ok _ Phong nghe nó nói đồng ý ngay, dù sao anh cũng đang tính rủ nó đi.
- Ừ _ Thiên, Long đồng thanh trả lời, họ cũng đói lắm rồi mà.
Thế là bốn người đi chung với nhau xuống căn tin, chỉ còn lại cô trong lớp cùng vài người....
Dần dần, lớp học vắng lặng hẳn đi, không còn bóng ai trong lớp, chỉ trừ Thư vẫn ngồi đó. Lớp học giờ chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím canh cách, bên ngoài là tiếng mưa tí tách rơi. Tự cho mình nghỉ ngơi một lúc, cô dựa
lưng vào ghế, ánh mắt cô ngước ra ngoài cửa sổ nhìn mưa rơi. Khung cảnh
tuyệt đẹp hiện hữu trước mắt, trời sầm dần, mưa dường như ngày càng to
hơn, tiếng mưa rơi nghe lại vui tai lạ thường. Có lẽ mưa bẩn, mưa ướt
nên thường chẳng ai thích mưa. Cô cũng vì nguyên nhân đó mà không thích
mưa như bao người ; nhưng, một phần nào đó, cô cũng thích mưa, thích
nhìn cảnh mưa rơi, chỉ là thích nhìn thôi. Nhìn những giọt mưa vô tri vô giác đang rơi tự do, cô cũng ước muốn được làm mưa để được tự do như
chúng. Ừ thì nghe xa vời quá đấy nhưng nếu được thì cô cũng muốn như
chúng, dù chỉ một phút thôi cũng được....
Mông lung suy
nghĩ, Thư không hề biết Long ở đây nhìn cô nãy giờ. Nhìn lúc cô nhìn
mưa, ánh mắt, khuôn mặt cô thật thanh thuần, trong sáng, dịu hiền, khác
xa với vẻ thờ ơ, lạnh lùng như bình thường. Cô hiện tại nhìn như một
thiên thần, mang chút gì đó mỏng manh, làm anh dường như lay động, say
mê trước vẻ đẹp ấy. Trấn tĩnh lại trái tim đang đập liên hồi của mình,
anh thở hắt ra một hơi. Long từng bước, từng bước đi bàn Thư đang ngồi,
nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt hộp sữa cùng cái bánh xuống bàn. Nghe thấy
tiếng động nhè nhẹ cùng với cảm giác có người đang ở gần mình, cô như
bừng tỉnh về hiện tại, nhìn Long rồi lại nhìn những thức đồ ăn đặt trên
bàn. Giọng anh trầm ấm cất lên:
- Ăn chút đi rồi làm tiếp.
Thư nhìn anh, ánh mắt lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày nhưng có phần dịu đi. Cô gật đầu, nói nhỏ một tiếng “cám ơn” rồi cầm bánh lên ăn. Thư ăn
một cách từ tốn, ăn xong một miếng rồi mới ăn tiếp. Long ngồi đối diện
cô, tay với hộp sữa, bóc vỏ ra đưa trước mặt cô, giọng nhẹ nhàng nói
tiếp:
- Uống sữa nữa đi.
Thư cũng không nói
gì, nhận lấy hộp sữa từ trên tay anh, lại từ tốn uống..... Nhìn họ giờ
chẳng khác nào người yêu thật sự, người con gái thì ăn phần đồ ăn người
con trai mua, người con trai thì ánh mắt dịu hiền ngồi ngắm người con
gái mình ăn ngon miệng... Tất cả hiện lên một bức tranh tuyệt đẹp, làm
bao người phải ngưỡng mộ......