Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng

Chương 122: Thiếu nữ




Hôm nay bà nội đã có chút ý thức, bà gọi cô là Mục Tĩnh.

Mục Tĩnh ngồi một bên trông bà, bởi gì không có gì nhiều cần chú ý nên cô đọc quyển sách cầm trong tay, là sách chuyên ngành của cô. Với những thông tin không thuộc chuyên môn, cô chỉ đặt một tờ báo toàn quốc để nắm bắt tình hình thời sự đương thời. Các ấn phẩm khác cô đều không đọc, toàn bộ chữ nghĩa cô thấy chỉ là chữ ở ngoài cửa phòng bệnh cùng với biển hiệu của các cửa hàng, đều là những thứ liên quan đến cuộc sống hàng ngày. Cù Hoa nhờ người mang tới một chiếc máy quay đ ĩa cùng vài đ ĩa nhạc hí khúc, thi thoảng lại mở vài bản, còn đa phần thời gian vẫn để bà nội nghỉ ngơi. Vào giờ cơm trưa, Mục Tĩnh đút cho bà nội ăn cháo, còn bản thân mình thì chỉ tùy tiện ăn hai cái bánh bao là được.  

Tới giờ cơm tối, nhà họ Cù sai người đưa bữa tối đến. Từ sáng sớm Mục Tĩnh đã nói với người nhà là buổi tối cô vẫn sẽ trực trong phòng bệnh. Vừa nhìn thấy cơm tối, cô đã biết là do mẹ chồng chuẩn bị, lượng thức ăn quá nhiều, đoán chừng có cả phần của Cù Hoa. Mục Tĩnh báo rằng cô vẫn sẽ tiếp tục ở trong bệnh viện với bà. Những thứ bà nội có thể ăn được có hạn, phần dư còn lại vẫn rất phong phú. Mục Tĩnh chỉ ăn qua loa mấy miếng rồi nói với bà nội: “Để con mang sang cho Cù Hoa, đợi anh ấy phẫu thuật xong thì nhà ăn chưa chắc đã còn gì.” Lúc trước cô nghe bác sĩ Triệu nói sẽ thay ca cho Cù Hoa nên khéo có khi lúc này anh đã về rồi cũng nên. Bà nội nói bây giờ bà không ăn được nho, bảo Mục Tĩnh giữ lại cho mình một nửa, còn nửa còn lại thì mang cho Cù Hoa ăn.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Mục Tĩnh đã gặp phải bác sĩ Triệu. Bác sĩ Triệu quan tâm nói với Mục Tĩnh, Cù Hoa hôm nay phải thực hiện mấy ca mổ liên tiếp, hiện tại đang nghỉ ngơi trong phòng trực ban. Hôm nay Cù sư huynh trực đêm, nếu như Mục Tĩnh đi chậm thì có khi anh ấy lại bị người ta gọi đi mất. Khoa bọn họ trực đêm không chợp mắt được tí nào là chuyện bình thường.

“Sao đã mổ cả ngày rồi mà vẫn còn phải trực đêm?”

“Về lý thuyết mà nói thì sư huynh không cần phải trực ca đêm nhiều vậy, nhưng tự anh ấy yêu cầu, lãnh đạo và bệnh nhân tất nhiên mong còn chả được.” Trong trí nhớ của bác sĩ Triệu, Cù sư huynh của anh ta trước khi cưới vợ chẳng có sở thích gì mấy, chỉ thích có mỗi phẫu thuật, người khác coi phẫu thuật là công việc, hoặc là chữa bệnh cứu người, nhưng Cù sư huynh lại coi đấy là sở thích số một, hơn nữa anh ấy còn không có gánh nặng gia đình, bình thường cũng gần như là sống hẳn trong bệnh viện. Cù Hoa không chỉ có kỹ thuật xuất sắc có tiếng mà còn có cả thể lực đáng gườm, cho dù có phải đứng trong phòng mổ từ sáng đến tối thì vẫn chẳng nhằm nhò gì, lại còn có thể tiếp tục trực cả ca đêm. Danh tiếng đó càng truyền xa, anh ấy lại càng bận rộn, ngay cả hội chẩn khẩn cấp cũng có nhiều người đến gọi anh ấy tham gia.

“Chị dâu, chị đi đưa cơm cho sư huynh ạ?”

“Tôi ở đây trông bà nội, cơm là ở nhà đưa tới, tôi nghĩ anh ấy làm phẫu thuật xong vẫn còn chưa được ăn cơm.”

“Đêm nay chị cũng ở đây trông bà cụ à?”

Mục Tĩnh “ừm” một tiếng.

“Thảo nào…” Thảo nào Cù sư huynh không chịu đổi ca với anh ta. Bác sĩ Triệu vốn định ba hoa thêm mấy câu nữa, song anh ta lại nhìn mặt Mục Tĩnh. Gương mặt này cực kỳ xứng đôi với Cù sư huynh, đều là kiểu người khác không thể khinh nhờn, vừa nhìn là biết không phải đối tượng để giỡn. Thế là anh ta đành nuốt mấy lời bông đùa vào bụng.

“Cậu có muốn cùng ăn thêm một chút không?”

“Em không quấy rầy anh chị đâu ạ, chị dâu, chị mau đi đi.”

Khi Mục Tĩnh đến phòng trực, Cù Hoa đang đứng hút thuốc. Thể lực của anh dĩ nhiên tốt hơn người bình thường rất nhiều, nhưng phẫu thuật suốt cả ngày, cũng cần hút hai điếu thuốc cho bớt mỏi mệt. Nghe tiếng gõ cửa nhát gừng, anh chẳng cần quay đầu lại cũng đoán được là Mục Tĩnh, nếu là người trong bệnh viện tới tìm thì khi gõ cửa sẽ không do dự như vậy. Anh dập điếu thuốc vào gạt tàn sắt, mở cửa sổ cho đỡ mùi thuốc lá rồi mới nói “vào đi”.

Cù Hoa hỏi: “Đêm nay em không về nhà à?”

“Em đã nói với cha mẹ rồi, đêm nay em sẽ ở đây trông bà.” Mục Tĩnh xếp từng món một ra bàn cho Cù Hoa ăn. “Anh ăn đi, em về trước đây.”

“Em ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

“Sao anh cứ cảm giác em còn chưa đụng đũa ấy nhỉ?” Cù Hoa mở hộp cơm của mình, lấy một đôi đũa, lau qua rồi mới đưa cho Mục Tĩnh: “Em ăn thêm mấy miếng đi. Lát nữa anh và em cùng qua thăm bà.”

Mục Tĩnh nhận lấy đôi đũa của anh, chỉ gắp mấy đũa rồi nói: “Để em đi rửa nho cho anh.”

Mục Tĩnh rửa xong nho về, Cù Hoa đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa. Bữa tối vừa rồi anh ăn vẫn còn dư lại một nửa, trên bàn có một tờ giấy nhỏ, nói anh phải đi hội chẩn. Chữ anh viết cực kỳ ngoáy, tựa như viết hết câu này cũng chỉ mất có một giây đồng hồ.

Mục Tĩnh cất lại đồ đang ăn dở vào hộp, bây giờ anh đi chắc cũng phải một lúc lâu nữa mới quay trở lại.

Khoảng hai tiếng sau, Mục Tĩnh trông thấy Cù Hoa qua ô cửa quan sát của phòng bệnh. Cô mở cửa cho anh, hạ giọng nói: “Bà đang nghỉ rồi. Anh ăn cơm chưa?”

Cù Hoa quan sát tình hình của bà nội, cũng thấp giọng đáp lại: “Ăn rồi, em nghỉ sớm chút đi.”

Mục Tĩnh tiễn Cù Hoa ra ngoài cửa: “Anh cũng mau đi nghỉ đi.”

Cù Hoa không đáp lại “được”, theo như kinh nghiệm thông thường của anh, nếu có người muốn anh đi nghỉ ngơi thì sẽ có việc để anh làm ngay lập tức. Bỗng một tiếng gọi “bác sĩ Cù” vang lên từ đằng xa. Người tới là một bác sĩ trẻ tuổi, tình trạng của bệnh nhân qua lời kể của anh ta có vẻ vô cùng nguy cấp. Cù Hoa gật đầu với Mục Tĩnh rồi tức khắc quay đi mà chẳng nói một câu nào. Anh đi rất nhanh, vị bác sĩ tới gọi anh cũng phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp.

Mục Tĩnh đứng ở ngoài phòng bệnh, mãi cho đến khi bóng dáng Cù Hoa biến mất hoàn toàn.

Sáng sớm hôm sau, bà nội hỏi tối qua Cù Hoa có đến không, Mục Tĩnh nói là có đến. Mục Tĩnh bón cho bà ăn chút cháo, bà lại giục cô mang ít điểm tâm sang phòng trực ban ăn với Cù Hoa. Mục Tĩnh hết cách, chỉ có thể nghe lời bà.

Lần này cô cũng gõ cửa khẽ khàng như lần trước. Gõ mấy cái mà không thấy ai mở cửa, cô thầm nghĩ hẳn là trong không có người, đang định bỏ đi thì lại nghe tiếng cửa mở.

Ca mổ kéo dài đến năm giờ sáng, bác sĩ cùng phòng trực với Cù Hoa mổ xong đã trực tiếp ngã lăn ra đấy, chỉ có mình Cù Hoa quay lại phòng trực. Vừa chợp mắt được một lúc, anh đã nghe tiếng gõ cửa. Bởi vì có thể xảy ra sự cố bất cứ lúc nào nên giấc ngủ của anh rất nông, khi ngủ giày cũng không cởi, cứ thế bước ra mở cửa cho Mục Tĩnh.

Chỉ nhìn vào mắt Cù Hoa, Mục Tĩnh cũng biết anh chưa được nghỉ ngơi đầy đủ: “Bà nội bảo em mang chút điểm tâm sang đây, cả một ít cháo nửa, anh rửa tay rồi ăn đi.”

Bởi vì bà nội cố ý cắt cử cô đi nên Mục Tĩnh không tiện về sớm. Cô thấy chỗ nho đã được rửa sạch hôm qua vẫn còn chưa ai đụng vào, liền nói: “Để em rửa lại cho anh.”

Mục Tĩnh rửa nho thực sự tỉ mẩn, rửa từng quả một, chỉ sợ không đủ sạch, cho dù tối qua cô đã rửa một lần rồi. Đợi đến khi cô rửa xong nho quay lại, Cù Hoa đã ăn sáng xong.

“Anh ăn đi nhé, em quay về xem bà nội thế nào.”

“Em rửa nho mất công như vậy, vẫn nên ăn mấy quả rồi hẵng đi thì hơn.”

Cù Hoa cầm một quả nho đưa đến bên miệng Mục Tĩnh, Mục Tĩnh cúi đầu nói: “Để em tự lấy là được rồi.”

“Đêm nay cứ để người khác trông phòng bà, em về nhà nghỉ đi.”

“Em không mệt.”

“Em nỡ để anh đêm nay về nhà ngủ một mình hay sao?”

“Đâu phải là em không về hẳn, tại bà đang bệnh nặng mà.” Tuy rằng không có cô thì vẫn có người khác trông bà nội.

“Em nói có lý lắm.” Cù Hoa lại đút cho Mục Tĩnh một quả nho nữa. “Công việc của em dạo này vẫn ổn chứ?” Trực giác mách bảo Cù Hoa rằng Mục Tĩnh không mấy thích công việc của mình, nếu không thì, kể cả khi trường học không có việc gì để làm, cô cũng chưa chắc đã cố ý xin nghỉ để làm một cô con dâu hiếu thảo.

Mục Tĩnh cúi đầu im lặng, gần đây công việc của cô không có vấn đề gì đáng nói, nhưng nếu đáp là mọi thứ đều suôn sẻ cả thì sau này muốn chuyển việc biết tìm lý do gì đây?

“Có chuyện gì à?”

“Em thấy sự nghiệp của anh thành công như vậy, mà công việc của em suốt bao năm qua lại chẳng có tiến triển gì. Chuyên ngành em học với công việc em đang làm, nếu như người ngoài nghe qua thì rất có thể sẽ cảm thấy chẳng có gì khác nhau cả, nhưng thật ra tất cả những thứ em học gần như chẳng áp dụng được gì vào công tác, không giống anh… Về điểm này, em vẫn cảm thấy không xứng với anh.”

Cù Hoa lại đút tiếp cho Mục Tĩnh một quả nho: “Vậy em định sẽ xứng với anh thế nào đây?” Mục Tĩnh rốt cuộc cảm thấy không xứng với anh, hay là không xứng với cô, Cù Hoa không biết. Nhưng anh biết, Mục Tĩnh muốn đổi việc.

Mục Tĩnh cúi đầu, ngắt một quả nho bỏ vào miệng. Cù Hoa có vẻ vẫn không tin lời cô nói. Có lẽ phải nói dối đến mức tự mình thấy tin thì mới thuyết phục được người khác. Cô ngắt một quả nho khác, bóc vỏ rồi đưa đến bên miệng Cù Hoa, cười nói: “Anh cũng thử nghĩ giúp em xem.”

“Anh không thể nào nghĩ được, anh cho rằng em thừa xứng với anh.”

Mục Tĩnh không ngờ anh sẽ nói thế. Cô lại cúi đầu ngắt một quả nho, Cù Hoa tự bỏ quả nho trong tay Mục Tĩnh vào miệng mình.

Nhiều nho như vậy mà cứ nhất định phải giành quả của cô. Cô lại nhón một quả nữa, nhưng còn chưa kịp cầm lên khỏi đ ĩa thì Cù Hoa đã nắm lấy tay cô cướp mất, cô vừa mở miệng định nói thì quả nho kia đã rơi tọt vào miệng cô. Cù Hoa lấy liền mấy quả nho của Mục Tĩnh, khiến cho bản tính hiếu thắng của cô trỗi dậy. Cô ngắt một quả nho bỏ vào miệng mình nhanh như chớp. Cù Hoa không cướp được nho từ tay cô, đành phải giành trong miệng cô.

Bởi vì lần này không có kế hoạch gì trước nên Mục Tĩnh không chủ động, chỉ có thể bị động đón nhận nụ hôn của anh.

Cô cũng thắc mắc sao con người này không hề biết mệt mỏi là gì vậy? Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Mục Tĩnh đẩy Cù Hoa ra: “Có người kìa.”

Khi cửa phòng bật mở thì hai người cũng vừa mới tách nhau ra. Cù Hoa vẫn ngồi đó, thản nhiên ăn nho. Mục Tĩnh vội vàng đứng lên: “Anh ăn đi, em về đây.”

Bước chân ra khỏi phòng, Mục Tĩnh vô thức sờ sờ lên mặt, cảm thấy có hơi nóng nóng. Hành động thân mật ban nãy nằm ngoài dự tính của cô. Chuyện này khác với việc lên giường vào ban đêm, một khi đã kết hôn thì không thể không cùng ngủ, nhưng thân mật như vậy thì chưa chắc cặp vợ chồng nào cũng cần làm.

Mục Tĩnh nghĩ không ra lý do, cũng lười không muốn nghĩ tiếp. Chờ đến khi bà nội sức khỏe ổn định xuất viện là cô có thể đi đón em trai mình rồi.

Bác sĩ Trần cùng phòng trực với Cù Hoa mới tỉnh lại từ phòng mổ để về đây, nheo mắt nhìn cô vợ mới cưới của Cù Hoa đỏ mặt bước ra ngoài: “Có phải tôi quấy rầy hai người rồi không?”

“Không có đâu.” Cù Hoa chỉ chỉ mấy quả nho, ý bảo bác sĩ Trần ăn cùng mình.

“Thứ này đâu có khả năng giảm mệt mỏi. Có thuốc không, cho tôi một điếu đi.”

Cù Hoa mở bao thuốc lá, ném cho bác sĩ Trần hai điếu. Bác sĩ Trần gài một điếu lên vành tai, điếu còn lại thì bỏ vào miệng châm lửa. Anh ta thấy Cù Hoa cũng cầm một điếu thuốc nên quẹt diêm đưa đến miệng anh. Cù Hoa nhả một ngụm khói thật dài. Nho quả thực không thể làm giảm mệt mỏi, nhưng có thể khống chế cơn nghiện thuốc. Nếu không phải có Mục Tĩnh ở đây, anh đã sớm hút từ lâu rồi.

Bác sĩ Trần rít một hơi thuốc, cảm thán với Cù Hoa: “Không có điếu thuốc này thì tôi không chịu nổi mất, lúc mổ xong tôi còn nghĩ phải mau mau rời đi để tự chẩn trị cho mình.” Hút xong điếu thuốc, anh ta lại bỏ điếu bên tai vào miệng. “Hôm nay xem phòng bệnh xong là tôi được về nhà rồi.” Bác sĩ Trần vừa dứt lời, Cù Hoa đã hờ hững liếc nhìn anh ta một cái. Bác sĩ Trần suýt chút nữa là đã tự cắn lưỡi mình, mỗi lần anh ta nói vậy thì việc liền từ trên trời rơi xuống, cũng không biết là anh ta phải làm hay cái người bên cạnh phải làm.

Nhưng bác sĩ Trần vẫn còn chưa kịp cắn lưỡi thì đã có người gõ cửa, nói giường số Mười xảy ra tình trạng khẩn cấp. Cù Hoa dập tắt điều thuốc rồi trực tiếp bước ra cửa, trước khi đến cửa còn ném lại bao thuốc cho bác sĩ Trần.

Bao thuốc vẫn còn non nửa, bác sĩ Trần lại rút thêm một điếu nữa.

Anh ta cảm thán trong lòng, Tiểu Cù kết hôn xong vẫn hào phóng như vậy, đúng là hiếm có.

Cù Hoa không có gánh nặng gia đình, lại còn thực hiện không ít ca mổ mỗi tháng, điều đó cũng đồng nghĩa với việc trong túi có rất nhiều tiền nhưng chẳng có chỗ để tiêu, nhà ăn không có bao nhiêu món ngon, thứ duy nhất có thể xem như đốt tiền cũng chỉ có mỗi thuốc lá mà thôi. Riêng về điểm này, bác sĩ Trần hoàn toàn không thể so sánh với Cù Hoa được. Tiền trực đêm của bác sĩ Trần được xu nào là vợ tịch thu xu đó, nếu như không phải nhờ bà xã khai ân thì đến thuốc lá anh ta cũng chẳng hút được.

Là một con nghiện thuốc lá lâu năm, anh ta quy việc Cù Hoa có thể đứng mổ cả ngày cho nguyên do thuốc lá của Cù Hoa ngon hơn thuốc của người khác, còn truyền đạt lại bí quyết này cho vợ. Để có sức mà làm việc, bác sĩ Trần yêu cầu vợ mình cho thêm nhiều tiền tiêu vặt, để cho anh ta đi mua thuốc lá xịn hơn.

Tuy nhiên kể từ khi chia sẻ quan điểm với vợ về các bác sĩ của khoa Ngoại Lồ ng ngực, bác sĩ Trần bây giờ thậm chí còn chẳng có thuốc lá kém chất lượng để mà hút. Anh ta bêu riếu các bác sĩ khoa Ngoại Lồ ng ngực với vợ, kể rằng những người đó vừa hút thuốc vừa nói với bệnh nhân sở dĩ bọn họ mắc bệnh phổi là do hút thuốc mà thành, bảo bọn họ cai thuốc lá này kia. Lúc đó mắng người ta thì sướng mồm, nhưng kết quả lại thành tự đập đá vào chân. Hiện tại muốn hút thuốc anh ta đều phải dựa cả vào Tiểu Cù, bởi vì vợ đã mặc xác anh ta, không thèm cho tiền mua thuốc lá nữa.  

Bác sĩ Trần thở dài, anh ta có hơi lo lắng cho Cù Hoa. Đã đứng mổ hết nhiều ca như vậy mà buổi sáng vẫn đi kiểm tra phòng bệnh, buổi chiều còn phải đi khám, nếu không có chỗ thuốc lá thượng hạng này thì dù người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

Trong lúc kiểm tra phòng bệnh, Cù Hoa luôn giữ thái độ làm việc theo phép công, thậm chí khi ở trong phòng anh cũng không nhìn Mục Tĩnh lấy một cái. Phải đến khi hoàn tất cuộc kiểm tra, Cù Hoa mới cố ý lùi lại một bước, quay sang mỉm cười với Mục Tĩnh. Mục Tĩnh cũng vô thức nhoẻn cười với anh.

Mục Tĩnh ở bệnh viện tròn một tuần, mỗi khi đến giờ ăn là bà nội lại giục cô đi ăn cơm cùng Cù Hoa. Thời gian dùng bữa của Cù Hoa không cố định, có đôi lúc Mục Tĩnh đợi quá lâu, đang định rời đi thì người cùng khoa lại khuyên cô: “Anh ấy sắp về rồi.”

Những người trong khoa Cù Hoa đều biết cô là vợ anh, hai người họ luôn ăn cơm cùng với nhau. Cù Hoa một mình về nhà, thấy tủ quần áo đều là đồ của anh, vali của Mục Tĩnh vẫn nằm gọn trong một góc. Anh đẩy quần áo của mình sang một bên, chừa lại hơn nửa không gian của tủ cho Mục Tĩnh. Ở nhà Cù Hoa không gặp Mục Tĩnh, nhưng lại thường xuyên trông thấy cô trong bệnh viện. 

Một tuần sau, tinh thần của bà nội đã tốt hơn nhiều, Mục Tĩnh cũng quay lại trường học làm việc. Bởi vì thường xuyên ở bên Cù Hoa nên dù không tiến triển gì về mặt tình cảm, việc tiếp xúc thân thể giữa bọn họ cũng đã tự nhiên hơn nhiều, chủ yếu vẫn là Cù Hoa đơn phương chủ động.

Ngày Mục Tĩnh trở về nhà ngủ đêm, Cù Hoa trực ban trong bệnh viện. Mục Tĩnh không hẳn trông mong Cù Hoa trở về, nhưng cái đêm anh về nhà ngủ cùng cô, cô được một lần hiếm hoi không cần dùng thuốc mà vẫn có thể say giấc. Sức lực đã cạn kiệt, đầu óc cũng chẳng thể nghĩ ngợi được nhiều, chỉ cầu một giấc ngủ thật ngon mà thôi. Cô không rõ lắm về việc anh nghĩ thế nào, nhưng vì cha mẹ chồng tương đối vừa lòng với cô, cái nhìn của Cù Hoa về cô cũng không còn quá quan trọng nữa.

Vào đêm Cù Hoa trở về, Mục Tĩnh vừa ăn tối xong đã ngồi vào bàn đọc sách. Thời gian này cô ở bệnh viện khá nhiều nên biết rõ Cù Hoa thường làm gì vào buổi đêm, cũng có thêm chút đề tài để nói chuyện, không cần phải nhai đi nhai lại mấy câu biểu hiện sự quan tâm với anh nữa. Cô hỏi anh trực đêm đã làm mấy ca phẫu thuật, tình huống cụ thể thế nào, tham dự cuộc hội chẩn nào, mấy giờ thì được nghỉ ngơi.

Cù Hoa cũng hỏi thăm mấy câu về công việc của cô. Thì ra bọn họ cũng không phải là chẳng có gì để nói.

Hai người vẫn trò chuyện tới tận lúc lên giường, Mục Tĩnh bảo Cù Hoa nghỉ sớm một chút. Khi nói những lời này, cô cũng không phải không suy nghĩ cho Cù Hoa. Song Mục Tĩnh lại không biết, khi đứng mổ trong bệnh viện Cù Hoa cần phải tập trung cao độ, mà tập trung suốt một thời gian dài thì cần có lúc thả lỏng. Tuy việc họ làm ở nhà cũng đòi hỏi phải tập trung, nhưng đối với Cù Hoa mà nói thì đó lại là cách thả lỏng hiệu quả nhất.

Mục Tĩnh cảm thấy buồn ngủ dễ dàng hơn hai đêm trước rất nhiều, nhưng cô thức cũng khuya hơn rất nhiều. Cô nói với Cù Hoa: “Nếu lại tiếp tục thì mai anh sao có sức làm việc?” Có lẽ là do trước kia cô đã nói quá nhiều lời nói dối tương tự cho nên bây giờ anh vẫn hoài nghi sự quan tâm của cô. Thay vì thuận theo, anh lại càng ra sức.

Ban đêm, Mục Tĩnh nằm mơ. Cô mơ thấy cô còn nhỏ, dẫn em trai đi chơi nhưng lại bị lạc đường, bầu trời đã tối mịt tự khi nào mà cô vẫn chưa tìm thấy nhà đâu cả. Cậu em trai luôn nghịch ngợm của cô vì mải chơi mà đụng chảy máu đầu, cậu khóc lóc đòi cô đưa về nhà, nhưng cô cũng không biết nhà bọn họ ở đâu. Cô vừa băng bó đầu cho em trai vừa dỗ cậu, bảo cậu đừng khóc nữa. Lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ôm Cù Hoa, ôm rất chặt. Cô vô thức nói xin lỗi.  

“Có gì mà phải xin lỗi, em ôm người khác mới cần phải xin lỗi anh.”

Mục Tĩnh không ngờ anh sẽ nói vậy, nhất thời nghẹn lời.

Lúc rời giường soi gương, Mục Tĩnh phát hiện trên mặt mình có nước mắt. Cô sợ đêm qua đã nói những lời không nên nói nên không đi hỏi Cù Hoa, nếu hỏi anh rồi, chỉ sợ anh lại xác thực những điều cô nói.

Vào một đêm khác, Cù Hoa đưa cho Mục Tĩnh một cuốn tranh, cũng không biết là anh lấy ở đâu ra.

Mục Tĩnh do dự mở ra, thấy bên trong là tuyển tập những bức họa thiếu nữ của Renoir.

Mục Tĩnh hỏi Cù Hoa: “Anh lấy cuốn tranh này đâu ra vậy?”

“Anh mượn của bạn học từ lâu lắm rồi, vẫn chưa trả cho người ta.” Sau đó muốn trả thì người ta lại không chịu nhận, cuối cùng bỏ tiền mua lại.

Mục Tĩnh rất ngạc nhiên về sự thẳng thắn của anh với cô hiện tại. Anh chủ động đưa một nhược điểm của bản thân cho cô, tuy rằng nhược điểm này với Cù Hoa cũng không phải chuyện gì lớn, về sau anh có thể giải thích những bức tranh đó anh chỉ xem vì phê phán chúng mà thôi. Có lẽ trước kia anh hỏi về Renoir đúng là bởi muốn thảo luận với cô, nhưng mà cô lại hiểu lầm. Trên xe lửa anh đối tốt với cô như vậy, cũng có lẽ do nhầm tưởng cô là một người anh có thể giao lưu được. Nhưng hiện giờ cô không có bất cứ hảo cảm gì với Renoir, đặc biệt là với những bức họa thiếu nữ của ông ấy. Họa sẽ có thể vẽ thiếu nữ, nhưng người không thể mãi mãi là thiếu nữ được. Cô thật sự không thích Renoir, cuốn tranh trong túi kia của cô là để tặng cho em trai. Từ đầu tới cuối anh đều hiểu lầm. Cô không phải đối tượng trong tranh của Renoir, cũng không thích những người mà ông ấy vẽ.

Mục Tĩnh vừa lật sách vừa hỏi: “Anh cho em xem cái này, có phải là chê em già rồi không?” Giọng điệu của cô nghe rất giống những người đàn bà ghen tuông vô cớ gây sự, ghen tị với cô gái tươi trẻ xinh xắn hơn mình. Cô khép cuốn tranh lại, vẫn cười: “Em không thích xem thứ này.”

“Vậy em thích xem thứ gì?”

“Em thích người lao động hơn, nếu ông ấy vẽ phụ nữ lái máy kéo có thể em sẽ thích xem hơn một chút.”

Trông thấy sự thất vọng vụt qua đôi mắt Cù Hoa, Mục Tĩnh cười tự giễu. Thì ra Cù Hoa thích kiểu thiếu nữ thế này, nếu không sao anh có thể giữ tập tranh kia suốt ngần ấy năm được chứ. Thảo nào anh không vừa ý với việc cô ân cần lấy lòng cha mẹ anh, quả thực là hoàn toàn trái ngược với mẫu con gái anh thích. Cô lúc này thậm chí còn có hơi thương hại Cù Hoa, người anh cưới cùng mẫu người lý tưởng của anh cách nhau một trời một vực. Cô cũng không biết vì lý do gì mà Cù Hoa hiểu lầm như vậy, chỉ với cuốn tranh trong túi xách của cô ư? Anh rõ ràng đã nghe tiếng cô chửi bới, thậm chí còn qua đó đoán được quê nhà của cô. Anh đã đánh giá quá cao khả năng của cô rồi.

Mục Tĩnh lại mở cuốn tranh, tìm được một bức họa thiếu nữ thanh nhã lịch sự dịu dàng, cười hỏi Cù Hoa: “Anh thích kiểu con gái thế này à?” Cho nên mới mượn đi mượn lại, cuối cùng giữ kỹ cuốn tranh này ở nhà suốt ngần ấy năm.

“Em có vẻ không đồng tình lắm thì phải?”

“Nếu như anh thích thì em có thể cố gắng hiểu. Chẳng qua là em sẽ mãi mãi không thể trở thành như vậy.” Cô có thể hiểu được chuyện đàn ông thích kiểu con gái như vậy, nhưng cô không có cách nào giả vờ làm cái kiểu ấy, cô đã không trẻ trung, lại còn cả người từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào tươi sáng. Cùng lắm thì cô cũng chỉ có thể giả vở tỏ ra hiền thục, chứ xinh tươi điệu đàng cô không vờ nổi, cho dù có gần như thế cô cũng không làm ra được.

“Không phải hôm trước em mới nói sẽ cố gắng biến thành dáng vẻ anh thích sao?”

Cù Hoa nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, như thể anh rất kỳ vọng vào cô.

Mục Tĩnh cười phụt một tiếng: “Anh không cảm thấy em đã ngần này tuổi rồi mà còn vờ làm thiếu nữ rất buồn cười à? Chưa cần người khác giễu cợt, tự bản thân em đã không nhịn được mà cười trước rồi.” Mười năm trước thì may ra cô còn có thể thử được, chứ hiện tại thì dù có muốn cũng hết cách.

“Anh cũng không có loại đam mê đó, anh vẫn thích những người đồng trang lứa có thể giao lưu được hơn. Vấn đề lớn nhất của em chính là em quá căng thẳng, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có người làm hại em vậy.” Những ngón tay của Cù Hoa ấn xuống vai cô. “Nhìn này, người em căng cứng hết rồi, đặc biệt là những lúc đối mặt với anh. Giống hệt như anh là kẻ thù của em. Em tiếp cận anh, chính là để nắm được nhược điểm của anh. Ở trước mặt em, anh vẫn luôn cảm thấy mình không phải là người tốt lành gì cả.”

Mục Tĩnh tỏ ra bất ngờ: “Sao anh lại nghĩ như thế?”

Cù Hoa nghiêng mặt, hôn lên má cô: “Thả lỏng chút đi.”

Mục Tĩnh lúc này chưa chắc đã không muốn thả lỏng, nhưng Cù Hoa càng bảo cô thả lỏng thì cô lại càng căng thẳng. Cô không cách nào kiểm soát được cơ thể mình, sự phòng bị cứ thế lớn lên trong cô. Cù Hoa bảo cô nhắm măt, hôn lên môi cô. Bọn họ di chuyển từ bàn làm việc đến giường. Những nụ hôn của Cù Hoa khiến da mặt cô nhồn nhột, nhột tới mức muốn cười to. Cái cảm giác ấy xông đến quá mức đột ngột, vậy nên dù đã nghiến chặt hàm răng, trên mặt cô vẫn xuất hiện chút đường nét của ý cười. Còn Cù Hoa thì vẫn tiếp tục hôn cô.  

Một đôi trai gái không phải tình đầu của nhau, khi bắt đầu thân thiết luôn vấn vương chút hình bóng của người cũ. Mục Tĩnh không thể biết được lần này hay là lần trước bọn họ thân mật giống với cách Cù Hoa giao lưu cùng bạn gái cũ của mình hơn. Đến khi Mục Tĩnh đã hoàn toàn thả lỏng, Cù Hoa mới hỏi cô: “Những ngày anh vắng nhà, em có nhớ anh không?”

“Anh không biết à?”

“Anh đoán là em chắc chắn rất nhớ anh.”

Mục Tĩnh hỏi, nửa đùa nửa thật: “Nếu em là người vợ lý tưởng của anh thì lúc này sẽ trả lời như thế nào?”

Cù Hoa chặn miệng Mục Tĩnh lại, vậy là Mục Tĩnh liền hiểu, người vợ lý tưởng của anh lúc này hẳn là nên thẹn thùng im lặng, mà im lặng cũng đồng nghĩa với bằng lòng.