Vừa hay mọi người đã đào xong cái hố chôn cất hộp thời gian, Botan thấy nó tới thì nhẹ hỏi.
“Thế? Viết gì hả?”
Nó thoáng giật mình, tra khảo mình hay sao mà hỏi, cầm trong tay lá thư và hời hợt trả lời.
“V-Vì chẳng biết kiếp sau sẽ thế nào?... nên tao viết vài mục tiêu cho bản thân thôi.”
Bức thư gửi từ năm này qua năm khác, nó chỉ miêu tả sơ sơ về con người và tính cách của nó thôi, vậy nên không có gì quan trọng cả, nhưng nó còn viết vài điều về hắn, nên sợ người khác đọc.
Tabiru kê một hòn đá và ngồi viết thư, cậu bé suy nghĩ và đặt bút viết.
“Con có rất nhiều điều muốn viết và bỏ vào hộp thư, con sẽ viết một lá thư về kiếp sau của bố… chỉ có bố là bố duy nhất của con thôi nhỉ?...”
Hikaru hiểu được tình cảm chân thành của Tabiru dành cho bố của mình, cậu khóc mà giống như cậu đang cười.
“Hạnh phúc bên nhau mãi về sau chăng.”
“Điệu cười mãn nguyện đó là sao? Lại biết trước cái gì rồi hả?”
Rumi thấy Hikaru có vẻ hiểu thấu tình cảm của mọi người hơn bản thân mình, nó có điều khen dành cho cậu, rồi Hikaru cũng sẽ tìm được người con gái yêu thương mình thôi, còn sống được lâu thì sẽ còn nhiều cơ hội.
“Phải chăng là ý tốt của ông anh, lúc đầu tôi cứ sợ vì chả biết ngươi nghĩ gì trong đầu chứ.”
Asuka và Yabu đều có ý tưởng của riêng mình, Yabu vẫn không thôi bỏ cuộc về nó, nhưng có lẽ kiếp này cậu không thể làm gì được, đành để dành cho kiếp sau, còn Asuka thì chỉ mong sao kiếp sau có được một dinh thự thật khủng bố như nó, còn chuyện tình cảm của mình và Riko thì cũng chỉ mong hắn tìm được người yêu thương hơn mình thôi.
Shinoko mong muốn kiếp sau sẽ là một người phụ nữ bình thường, được đàn ông yêu thương và chiều chuộng mình, được ăn sung mặc sướng, không phải lo nghĩ chuyện tiền bạc.
Thư của mỗi người đã được để đầy đủ trong chiếc hộp, ngồi nhìn ngắm lại, Hikaru nói:
“Vậy là đủ rồi nhỉ?”
“Khoan đã? Vẫn còn của Riko”
Rumi nhớ ra là hắn làm gì trên phòng mà lâu xuống quá vậy, làm mọi người cùng nhau ngồi chờ, đang lúc tâm trí nó tất bật suy nghĩ thì Botan thấy lá thư của nó, hình như là nó để nhầm rồi, cầm lá thư lên, nhìn thấy dòng chữ. “Gửi Riko”, Botan quay sang đưa nó xem.
“Rumi, lá thư này có nhầm không đấy? Không phải cô định gửi cho Riko sao? Nhầm với bức thư định cho vào hộp thời gian chăng? Ngượng ghê… Mà trong đó viết gì vậy?”
Rumi mở to mắt nhìn bìa thư có ghi rõ ràng là gửi hắn, vậy mà chỉ một phút nông nổi nó đã để nhầm, nó suy nghĩ tất cả những câu từ viết trong bức thư “Gửi Sakurai Yukari Rumi tương lai”
Chiều cao, cân nặng, tính cách, sở thích, vân vân, là những cái quen thuộc để nhận dạng, sau đó nó mới nhớ tới cái nội dung quan trọng.
“Dinh thự này trước nay có mình mình sống, ở một mình cũng quen, vậy mà… khi gặp anh ta, mình đã cảm thấy muốn thay đổi, có thể mình sẽ làm tổn thương tới anh, cũng có thể chính mình sẽ bị tổn thương… nhưng mình sẽ không chạy trốn để được ở một mình nữa, mình muốn hoàn thiện bản thân hơn, mình muốn ở bên Riko, vì mình yêu anh ấy.”
“Cửu Vĩ Hồ, dù anh không phải con người, nhưng thời gian chung sống với anh, em cảm thấy anh còn tốt hơn họ, bản thân em là một cô gái chưa hoàn thiện, nhưng vì anh, em sẽ thay đổi bản thân, em sẽ cố gắng thật nhiều để đáp lại khoảng thời gian qua chăm sóc em, em yêu anh.”
Sau khi chỉ nhìn bìa lá thư và suy nghĩ trong đầu, Rumi cả khuôn mặt xám xịt lại, thảm cảnh xảy ra, chưa bao giờ nó cảm thấy mình làm điều này.
“Ahhh!”
Nó hét toáng lên, toàn khu rừng có những đàn chim “đang ngủ” cũng bật dậy và bay tán loạn khi nghe nó hét, toàn thân ủ rũ xuống, chống hai tay và đùi, để mạnh người xuống đất.
Botan ức chế, nó hét làm Asuka, Yabu và Tabiru đứng không vững nữa, người liêu xiêu theo tiếng hét của nó.
“Tự dưng làm sao thế?”
Shinoko cũng thoáng giật mình, không thể nhập tâm suy nghĩ của nó.
“Sao thế, Rumi, hiếm khi thấy em mất bình tĩnh nha.”
Hikaru cũng tham gia, cậu biến thành dạng người bình thường.
“Có khi hắn chưa đọc thư đâu, tiểu thư mau gọi thử xem.”
Một tia hi vọng cuối cùng cũng xuất hiện trong đầu nó, nhanh mở điện thoại và ấn thật nhanh, trong giờ phút này tay nó sử dụng điện thoại giống như thần gió, bấm tìm và gọi chưa đầy một giây.
Vừa nghe bên kia mở nghe là nó liền nói xen vào.
“Vâng”
“Đừng đọc bức thư”
Nó thở dốc và mọi người im lặng lắng nghe câu trả lời từ bên kia, không khí im lặng đến lạ, ai cũng thấy biểu hiện hốt hoảng của nó, nên họ mong là hắn chưa đọc, để nó bĩnh tĩnh trở lại, Riko mỉm cười rồi lên tiếng.
“Tôi đọc rồi!”
Hắn bảo nó xuống trước, rồi mình xuống sau là thưởng thức bánh của nó và đọc thư, trên tay hắn cầm lá thư, vừa đọc xong dòng chữ cuối cùng thì điện thoại kêu là nó gọi, hắn cũng định đi xuống dưới, nhưng khi nghe nó hỏi, hắn có chút bất ngờ.
Chỉ cần nhìn bên ngoài, hắn không cần phải nhìn tên, vì đoán chắc chắn là nó gửi cho mình, nên nhẹ mở ra xem, mới đầu hắn cứ tưởng nó viết những điều đó dành cho hắn, cái gì mà chiều cao, cân nặng, sở thích đâu phải giống hắn, sau đó chợt nghĩ nó chơi chiêu trò, đánh lừa thị giác, tiếp tục đọc xuống dưới, những dòng chữ cuối, đọc tới đâu thì hắn mở con mắt to hơn tới đó.
Rumi nghe hắn nói, toàn thân trắng bệch, người đơ như tượng, nhấc điện thoại trên tai xuống, không cần nhìn nó cũng tự ấn được cái nút tắt.
“Aaa!”
Lần này nó hét còn đáng sợ hơn lần trước, chuyện gì thế này, đầu óc nó như một đàn ong cất tiếng kêu vò vẽ xung quanh.
Mọi người cũng hoàn toàn hiểu câu trả lời thông qua tiếng hét kinh khủng kia, họ bắt đầu ngồi phân tích cho nó hiểu, để nó bớt buồn hơn.
Đầu tiên là Botan.
“Tôi cũng hao hao đoán được cô viết cái gì rồi. Đừng có lo. Hắn cũng muốn ở bên cô là chắc mà. Sao phải nghĩ lắm.”
Tiếp đến là Hikaru, giọng nói vừa cười vừa nói, cũng không biết thật hay đùa nữa.
“Chắc không đây? Hay cảm xúc của Riko chỉ là sự tôn kính. Dù sao cũng là Cửu Vĩ Hồ năm trăm năm tuổi mà.”
Sau là Shinoko.
“Nhưng chị không nghĩ hắn là loại người như đó đâu. Mà lo quá đi…”
Tabiru lấy trong túi ra cây kẹo mút, bảo nó ăn không, giờ này nó đâu còn tâm trí nào để ăn kẹo đâu.
Hai chị em Asuka và Yabu thì chỉ an ủi nó, cũng không làm được gì, thấy nó ủ rũ thế này, cả hai cũng buồn.
Botan tiếp tục nói.
“Thôi thôi, đừng vậy mà. Cơ mà cứ ngồi đợi ở đây, Riko sẽ xuống không biết chừng đấy.”
Và nó lại giật mình, đôi mắt sắp khóc chợt mở to hơn, nó vẫn chưa chuẩn bị tinh thần gặp hắn, vội đứng phắt dậy, chạy nhanh hướng ra ngoài cổng lớn, miệng nói.
“Tôi đi du hành đây.”