Tình Yêu Của Cửu Vĩ Hồ

Chương 66: Hẹn hò - Cửu Vĩ Hồ Biến hình




Kỳ nghỉ hè nó cũng được giảm công việc bên Dubai, vì mọi chuyện đã tốt hơn rất nhiều, bà của nó không phản đối khi Riko lại làm quản gia cho nó.

Shinoko, người từng muốn hại chết nó cũng biến thành dạng người, thực ra cô là một con mèo thần, cũng không hại ai cả, những sọ đầu lâu và khúc xương trong hang động của cô, đó là của những con thú trong rừng.

Hiện tại Shinoko phải làm các công việc nhà bên dinh thự tại Dubai, nào là quét dọn, tỉa cành lá, trồng hoa, vân vân, tất cả các loại trà cô đều pha rất ngon, nên kiêm luôn việc đó mỗi khi bà của nó cần.

Kỳ nghỉ hè của nó cuối cùng cũng tới, hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên, Riko đã trở lại và... lợi hại hơn xưa.

Dù chưa tỏ tình thật sự, cũng chưa ai nói lời yêu, nhưng cả hai đều biết mình cần đối phương, không lâu sau, hai người bọn họ “hẹn hò”, nói là hẹn hò cho nó trừu tượng, chứ thực ra cảm giác còn khó thở hơn bình thường.

“Chỉ có hai người, sao mình cảm thấy căng thẳng quá.”

Căn phòng lớn giờ chỉ có hắn và nó, bình thường thì nó không cảm giác gì, nhưng bây giờ hai người có chút thân thiết hơn, nên nó cảm thấy ngượng.

Riko đang làm một cốc sinh tố hương trà và mời nó dùng, nó cũng vô tư cầm cốc lên, nhưng hôm nay nó lại quên và Riko nhắc nhở.

“Rumi tiểu thư, đó không phải là ống hút đâu ạ!”

Nói xong thì Riko lấy tay cuộn tròn lại, nhẹ che lên miệng cười, biểu hiện lạ lùng và đáng yêu của nó, khiến Riko thích thú.

Rumi thì thấy mình thật ngốc nghếch, nhìn sang Riko.

“Đ… đừng có cười nữa.”

“Thành thật xin lỗi! Vì tiểu thư đáng yêu quá, nên tôi không nhịn được.”

Nghe xong câu nói ngọt ngào của Riko, mặt nó đỏ lên trông thấy, thật không ngờ những lời này phát ra từ miệng hắn, lại có sức mạnh đến thế, nó không dám nhìn hắn, mà tự bản thân mình suy nghĩ.

“Không ổn rồi, do căng thẳng quá mà mình hành động cứ như con ngốc, dù bây giờ đã là người yêu, nhưng mình lại còn bảo thủ hơn trước nữa. Mình cứ như người đang giấu diếm một cái gì đó.”

Riko nhẹ thở hắt một hơi vào tai Rumi, khiến nó giật bắn mình, tay bám chặt vào thành ghế.

“Cậu… làm cái gì vậy?”

“Rumi tiểu thư, biểu hiện căng thẳng của em cứ khơi gợi sự nghịch ngợm nơi tôi, khiến tôi không ngừng chọc ghẹo em, nhưng cũng khiến tôi lo lắng nhiều đấy ạ, nếu như em không thích, thì tôi có thể ở dạng khác, để làm em thoải mái hơn.”

Riko nói xong, BÙM… một âm thanh đủ nghe vang lên, những cánh hoa anh đào bay trong gió, tụ hợp thành dây xích, quấn quanh người hắn, một cái tai mọc lên đang ngọ nguậy, mái tóc thì không thay đổi, cái đuôi mọc sau mông, một bộ đồ yukata trắng.

“Tiểu thư có thấy thoải mái hơn với một đứa trẻ không ạ.”

Riko biến mình thành trẻ con, tầm mười tuổi, rất đáng yêu và dễ thương, cả giọng nói cũng hoàn toàn thay đổi, nó phải nhìn cả một lúc lâu, nhớ lại lần ở ngôi nhà trên cây của Tengu, cũng không dễ thương đến như vậy.

“Dễ thương quá…”

Không từ nào diễn tả được hình ảnh của hắn lúc này.

Riko liền đi tới gần Rumi và trèo lên đùi nó ngồi, giơ hai bàn tay chắp lên mặt, hành động không còn gì đáng yêu hơn, da mặt của hắn cũng rất hồng hào.

“Tiểu thư thấy sao ạ?”

Sau đó nó có hơi ngượng, nếu nhìn thêm, nó sẽ bị vẻ ngoài giả nai của hắn thu hút, vội nhắm mắt quay mặt đi chỗ khác, nói.

“T… thật ra thì, đâu phải tôi thấy căng thẳng gì, cậu cứ toàn làm những chuyện vô ích, nhưng đúng là anh “to lớn” không cần thiết, nên hình dạng này quả thật dễ chịu hơn. Tôi có lời khen ngợi đấy.”

Giọng nói thì vô tâm chút chút, nhưng đôi tay không tự chủ được, nhanh chóng chạm nhẹ lên đầu Riko và xoa xoa, mái tóc mềm mượt, cái tai ngọ nguậy càng khiến nó thích thú.

“Thật hân hạnh khi được em khen ngợi.”

Vẻ mặt hạnh phúc, cái đuôi thi nhau vẫy, mặc dù ở dạng đứa trẻ, nhưng suy nghĩ thì vẫn là Riko ngày thường, sau đó Riko nghĩ ra chiêu trò.

“Rumi tiểu thư, Rumi tiểu thư, em có yêu tôi không ạ! Xin hãy nói, Riko tôi yêu anh, đi ạ!”

Rumi mở mắt nhìn cậu nhóc trước mặt mình, bộ dạng vô cùng đáng yêu làm nó không nỡ lòng từ chối, lại còn giở cái giọng trẻ con ra, nó nghe giống như một mũi tên đâm vào tim nó, nếu lỡ từ chối thì đứa trẻ này sẽ đau khổ lắm, nhưng nó vẫn hỏi lại.

“S… sao tự nhiên lại nói thế.”

Riko dùng đôi má hồng hào, giọng nói dễ thương, đôi mắt long lanh khép hờ lại như sắp khóc, hai bàn tay chắp vào nhau nhìn lên Rumi.

“Vậy, em ghét tôi sao?”

Rumi giống như bị một tiếng sét ái tình, trái tim đau mãnh liệt, vội ôm chặt người Riko lại và nói.

“Tất nhiên là yêu rồi, yêu nhiều là đằng khác.”

Hai tay ôm hắn và vuốt ve người hắn, giống như một người chị chăm sóc em trai.

“Vậy, em hãy ôm tôi chặt hơn đi.”

“Được thôi.”

Riko đang tràn ngập niềm vui, nhẹ tựa đầu mình vào giữa ngực nó, cảm giác vô cùng hạnh phúc.

“Hãy vuốt ve tôi đi ạ!”

“Không nói tôi cũng làm.”

Rumi ôm hắn chặt vào người mình hơn, cảm giác của nó cũng hạnh phúc lắm, tim đập mãnh mẽ nhưng ấm áp vô cùng.

“Rumi tiểu thư, người của em thật mềm mại và thơm quá.”

Riko cũng ranh ma lắm, một tay ôm nó, một tay thì vuốt ve người nó, chạm tới mông thì cảm giác êm ái trỗi dậy, càng làm hắn thích thú được ở bên nó hơn, được nó ôm ấp và vuốt ve mỗi ngày.

Rumi như lạc vào tiên cảnh, hai má hồng hào, hơi thở nóng nực, những lời khen của hắn, như rót mật vào tai nó, khiến nó không cách nào từ chối, cằm nó dựa vào đầu hắn, mái tóc mềm mượt càng làm nó dễ chịu.

Nhưng… sau đó, một tia sáng lóe lên trong đầu, nó nhớ ra sự việc, nhanh chóng kẹp hai tay vào nách hắn, nhấc bổng lên và đặt hắn ra xuống đất, cách chỗ mình vài bước.

“Khoan đã! Anh đã là một người lớn, mấy trăm tuổi rồi! Tại sao tôi phải cưng nựng anh chứ? Phù… xém tí nữa là mình đánh mất bản thân.”

Nó thở hắt một cái, vô tình gọi hắn là anh, hắn vui lắm, sau đó lại dùng ánh mắt ngọt ngào, hai má hồng nhìn nó, giọng nói dễ thương không chịu được.

“Thế có gì sai chứ Rumi tiểu thư.”

Nó hùng hổ lên tiếng, chỉ thẳng vào đứa trẻ sắp khóc, mặc dù trong đầu đang đấu tranh tư tưởng.

“Cái đó không còn có tác dụng nữa đâu nhá.”

Rồi nó ngồi xuống ghế, vắt chéo một chân nói tiếp, giọng trở nên bình thường.

“Thật không tin anh nổi! Lúc nào cũng thừa cơ hội hả? Hôm nay thì đừng hòng nhé.”

Hai cái tai và đuôi của hắn cụp xuống, khuôn mặt rầu rĩ, giọng nói cũng trở nên buồn chán.

“Thế ạ… Thật là không may, vậy thì… tiểu thư đợi tôi một lát”

Sau đó Riko vẫn ở dạng đứa trẻ. Riko ôm một cái hộp từ trên phòng mình xuống phòng khách, nơi mà nó đang ngồi chờ.

“Rumi tiểu thư, tôi có cái này muốn cho em xem”

Riko đặt cái hộp đẹp mắt, màu nâu trên bàn, trước mặt nó và nhẹ nhàng mở ra, nhưng vừa mới mở ra thì.

BÙM… một âm thanh vừa đủ cho căn phòng nghe được, nó ngậm kẹo trong miệng chợt nhả ra và nhìn phía trước, một làn khói trắng bao trùm lên Riko.

Sau khi làn khói tắt thì… trước mặt nó Riko… đã biến thành con gái, mái tóc màu bạch kim, có hai cái tai, một cái đuôi và bộ đồ kimono hở ngực, rất sếch xi, xem sơ qua thì bộ ngực của Riko bự hơn cả nó.

“Riko… đó là điều anh cho tôi xem à!”

Bản thân nó cũng trầm trồ ngưỡng mộ, thật không ngờ dù ở dạng nam hay nữ, cả dạng trẻ con thì hắn đều rất dễ thương.