Buổi sáng như thường lệ.
Trên ngọn núi cao nhất và nguy hiểm nhất thành phố Nhật, ngọn núi này còn có tên là “núi chết” hay gọi là Koiju là ngọn núi nối giữa hai thị trấn hoàn toàn tách biệt.
Người qua lại nơi này cũng cực kỳ hiếm, mà nói chung ai chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy ớn lạnh không dám đi qua, thú vật hoang dã trong rừng này cũng không sống nổi.
Những khúc cây khô mọc lên nhưng cũng không hề ra lá, nhìn khu rừng giống như nơi ở của tử thần.
Còn có nhiều người truyền tai nhau rằng những người từng bước chân vào đây đều không thấy trở về.
Giữa khu rừng có một cây phong, lá cây đỏ quanh năm, một chiếc lá nữa rớt xuống dưới đất.
Dưới gốc cây còn có một cô gái mái tóc màu đen, bộ yukata màu cam đang ngồi dưới gốc cây phong, cảnh vật xung quanh lu mờ nhân ảnh, chỉ mình cô gái lẩm bẩm:
“Sắc đỏ. Mỗi khi em nghĩ về anh, lá lại úa đỏ.”
……
Điện thoại hắn reo là Hikaru gọi, hắn lẩm bẩm rủa sói “Cái tên này làm gì mấy tháng qua cũng không thèm gọi cho mình”
“Ừm, Hikaru, ngươi chết xó nào rồi, sao không thấy ngươi trở về dinh thự?”
Chẳng kịp cho đối phương làm gì, Riko nhanh miệng nói.
“C… cứu ta với… a…”
Hikaru kịp nói được câu đó, lập tức cái điện thoại của mình cũng tan tành, Riko chỉ nghe được tiếng nổ rất lớn phát ra từ phía sói, trong lòng cảm thấy lo lắng vô cùng vội chạy lên phòng gọi cửa cho nó và hớt hải kể chuyện.
Ngay tức khắc nó kêu Riko định vị chỗ Hikaru rồi tới đó.
Định vị của Riko đưa hai người tới một khu rừng xanh, đúng hơn thì cả hai đang ở trên ngọn núi có tên là “Koiju” ngọn núi quanh năm sương mù và dường như không có cây nào đâm hoa kết trái.
Đứng giữa một khu rừng âm u và chỉ nghe tiếng gió rít như vậy, nó mới hỏi hắn, rồi cúi xuống dưới đất nhặt lên một chiếc lá màu đỏ, suy xét.
“Định vị của ngươi đúng không đó?”
Riko sau khi nghe Hikaru thì nhanh chóng biến thành dạng người cáo, trên đầu có hai cái tai, dưới mọc ra cái đuôi dài, móng vuốt tay cùng dài năm ce ti mét, mái tóc cũng mọc dài tới đuôi, chỉ có biến thành thần hắn mới dùng thuật tới đây được.
Nghe Rumi nói hắn cũng có chút thất vọng, bình thường định vị của hắn không sai mà.
“Chắc chắn Hikaru ở nơi này mà, cậu ta trốn đâu đó thôi, chúng ta đi tìm xem sao?”
Riko miệng gọi Hikaru, nhưng vừa hay nó nói:
“Một chiếc lá màu đỏ? Nhìn lại cả khu rừng âm u này lấy đâu ra chiếc lá đỏ này?”
Nó nhìn lại một lượt quanh khu rừng, sương mù dày đặc cũng chỉ toàn gốc cây khô và dường như không cây nào có lá.
Ngoảnh lại thì thấy Riko ngửi ngửi chiếc lá rồi lần theo dấu vết đi tới gốc cây phong.
Nó cùng tò mò muốn xem thử nơi này thế nào, nó biết võ nên cũng không sợ khi thấy những nơi như thế.
Hai người ngước mặt lên nhìn cây hồng phong trước mặt, nhìn lại bên ngoài thì tưởng như một địa ngục, nhưng khi nhìn vào cây phong, họ lại tìm được sự sống mãnh liệt.
“Chỉ mỗi cây này lá đỏ? Chỗ này cứ như mùa thu vậy? Tán lá đỏ thật đẹp.”
Riko không kìm lòng được nói ra, cảm xúc bây giờ của hắn vô cùng dễ chịu, dưới chân hai người đứng cũng chỉ một màu đỏ của lá cây.
“Sao lá cây này lại màu đỏ? Có xác người dưới cây à! Những chiếc lá chắc là hấp thụ nhiều máu người, nên mới chuyển đỏ! ”
Trong suy nghĩ của nó một cái gì đó thôi thúc mạnh mẽ, khiến nó liên tưởng đến điều vừa rồi, cảm giác của nó không còn tò mò nhiều nữa.
“Có lẽ cây này chuyển thu muộn.”
Riko nghe được cả tiếng gió thổi êm dịu bên tai, nhìn cây phong hắn cảm giác như nhớ lại quá khứ trước kia về nó.
Hắn nhớ khi đó hắn đứng trốn phía sau cây anh đào lá đỏ, còn nó thì chạy khắp nơi tìm mình, kết quả là nó ngồi khóc một mình.
Cảnh vật lúc đấy giống với bây giờ, Riko nhìn sang Rumi bên cạnh, em ấy cũng đang say đắm nhìn.
Một giọng nói của con gái vang lên ngay sau đó:
“Không phải? Cây phong này lá đỏ quanh năm”
Người con gái mặc trang phục truyền thống của Nhật, bộ yukata màu đỏ, cô gái từ phía sau cây phong bước ra, nhìn có vẻ cô đã ở đây rất lâu rồi, trùng hợp là trang phục cô mặc có màu tương tự màu lá đỏ, đôi mắt của cô màu tím than, nhìn có vẻ kỳ bí.
“Oh? Người con gái này…”
Riko nhìn cô gái một lượt, phát xét nhanh chóng, Riko có ấn tượng là vì trang phục mặc trên người của cô gái, có điều gì đó rất mờ ảo và khó nhận biết được đó là thiết kế từ thời đại nào.
Suy nghĩ của Rumi thì khác, nó cảm thấy cô gái này… hình như không giống người bình thường, nếu là thần như Riko thì không thể ở nơi này được… không lẽ là.
Rumi chưa kịp nghĩ tiếp thì Riko nhanh miệng hỏi:
“Đúng là một cây phong kỳ lạ! Mà cô là ai?”
Hắn linh cảm cô gái này có chút thân quen, là thần nên linh cảm luôn đúng, nhưng tò mò cũng không thể nhớ được cô gái này xuất thân từ đâu.
Rumi đang mong chờ câu trả lời của cô gái, để xem suy nghĩ của nó có đúng hay không.
Cô gái lập tức nhìn hai người trước mặt mình, cả hai người đều không phải người cô cần tìm, miệng lẩm bẩm nói:
“Tôi… Tôi…”
Ngay sau đó toàn thân cô gái vã mồ hôi, cô hốt hoảng không nói nên lời, nhìn hai người bằng ánh mắt ngơ ngác, trên miệng cô nói nhưng ẩn chứa điều bất mãn:
“Ở đây lâu quá… Tôi quên mất mình là ai rồi!”
Riko và Rumi không còn gì để nói, ngọn núi này ngay từ đầu đã khác lạ, gặp phải cây phong lá đỏ quanh năm còn lạ hơn, điều lạ đặc biệt nhất là cô gái dưới gốc cây ngay trước mặt bọn họ.
Chính bản thân mình mà không biết mình là ai, cả hai có chút thất vọng nhưng Rumi vẫn cố gắng nói với cô gái một câu:
“Cô sinh ra ở thời đại nào vậy?”
Nhưng cô gái phớt lờ cái câu hỏi vừa rồi, từ tốn nói tiếp:
“Tôi… đang đợi một người ở đây. Tôi đã hứa sẽ gặp người đó tại nơi đây. Tôi luôn đợi ở đây, nếu anh ấy không đến… thì tôi cũng không rời khỏi”
Cả hai câm nín, khu rừng này nhìn đã đủ thấy lạnh xương sống, còn có người lại ở đây suốt, Rumi và Riko chợt nghĩ chắc là cô gái này đùa hơi quá, nên ngỏ ý rời khỏi, một lần nữa giọng cô gái cất lên hỏi:
“Mà hai người tới ngọn núi này làm gì?”
Riko quay người lại nói:
“Chúng tôi tới tìm bạn, hình như cậu ấy bị lạc ở đây hoặc gặp chuyện gì đó, nhưng nhìn qua nơi này thì cũng không biết tìm ở đâu?”
Riko nói được câu trước còn hăng hái, đến câu sau thì câm nín, hắn là thần thì không sợ nơi hoang vu hẻo lánh, nhưng chỉ sợ có người ở đây hại hai người, nhìn qua người con gái trước mặt, hắn nghĩ cô gái này cũng không phải người xấu.
“Tôi không chắc là định vị của Riko chính xác đâu?”
Rumi hơi chút thất vọng, làm thần mà chút việc cỏn con cũng làm không xong, Riko nghe được tiểu thư trách cứ mình ngay trước mặt người ngoài thì tâm trạng vô cùng suy sụp, buồn khổ lại ngồi ru rú một góc và tự an ủi bản thân.