Tình Yêu Của Cửu Vĩ Hồ

Chương 22: Cuộc thi vẽ tranh




Trường trung học phổ thông Gakuen, một ngôi trường dành cho tóp mười tỷ phú được học ở đây.

Trên con xe cực sang trọng dành cho tóp một tỷ phú, Riko chở Rumi tới trường học, như thường ngày hắn lại làm bento mang lên và phục vụ nó giống như một bữa ăn thịnh soạn.

“Ồ, Rumi ăn trưa sớm vậy sao?”

Lớp trưởng Umeko cùng hầu gái vừa mới bước chân vào căn tin đã thấy Rumi và Riko đứng dậy đi ra ngoài sân sau.

“Ờ, còn cô thì ăn muộn nhỉ?”

Bước nhẹ qua cô gái mà nó không ưa này, không ngừng xêm xỉa và nói những lời nghe không lọt tai, rồi nhanh chóng bảo Riko rời khỏi đó, cũng không để hai người này nói chuyện thêm câu nào…

Nhưng… vừa bước qua Umeko đôi chân nó khựng lại, đôi lông mày nó nhíu lại, đôi mắt có chút buồn nhẹ quay người nhìn về sau thấy nụ cười tươi trên miệng Umeko và Riko.

Bây giờ không chỉ nó mà trái tim của nó có cảm giác rất khó chịu, nó chợt nghĩ đây không phải bị rối loạn nhịp tim mà nó còn bị một từ là “ghen” đang khó thở ở lồng ngực mình.

Hai nụ cười trìu mến dành cho nhau thay câu chào hỏi, Umeko đôi mắt long lanh và khuôn mặt ửng hồng, Riko mỉm cười và gãi đầu, giơ tay chào cô, Rumi thấy được hình ảnh cuối nên uất ức.

“Ơ, trùng hợp nhỉ? Hôm nay tụi em cũng có tiết học chiều sao Rumi”

Phía cửa nó đang đứng, Nawata và cô hầu gái bê hộp cơm đi tới, thấy khuôn mặt nó rất khó coi.

“Ừm, trùng hợp… Riko mau đi thôi”

Rumi nhanh chóng gọi Riko về bên mình, nếu không lại gặp thêm sao quả tạ là Nawata thì khó chịu lắm.

“Vâng, tiểu thư”

Riko tạm biệt Umeko rồi đi theo nó, lúc trở ra lại gặp Nawata, Riko lại dùng nụ cười để chào hỏi lại.

Khuôn mặt trắng của cô lại đỏ ửng lên, nhanh chân gọi hầu gái mang nước mát đến uống.

Không khí trong căn tin lại còn hai cô gái, chẳng nhìn nhau cũng chẳng nói câu nào, chỉ cắm cúi suy nghĩ và ngồi ăn xong bữa.

Rumi ngồi dưới sofa quen thuộc ở sau trường, đôi mắt màu nâu đậm nhìn chằm chằm lên Riko, giống như hắn là kẻ trộm, kẻ mang tội đang bị trừng phạt.

“R… Rumi tiểu thư có gì sai bảo ạ”

Riko thấy ánh mắt khác thường của nó, mà ánh mắt ấy không xê dịch khỏi người mình, có chút băn khoăn, lo lắng hỏi còn kèm theo một nụ cười giống như lúc nãy, Rumi tức nay lại càng tức hơn.

“Riko, ngươi nên nhớ ngươi là Secret Service của Rumi này, ta đã cứu ngươi nên ngươi chỉ được phục vụ cho riêng mình ta thôi biết chưa?”

Nó như con rô bốt bị vặn hết cỡ âm thanh, mắng xối xả lên hắn.

“Vâng, tôi biết tôi chỉ được hầu hạ mình tiểu thư”

Riko không biết mình mang tội gì, nhanh chóng tới bên quỳ một chân xuống, cầm một tay của Rumi lên và dùng nụ cười tươi để giảm nhẹ tội, còn mọc ra cái tai và cái đuôi ngoe nguẩy trước mặt nó.

“Đừng có dùng nụ cười đó để thoát tội, ta không dễ mủn lòng đâu, đồ ngốc, đồ ngốc”

Nó giựt lại bàn tay của mình, nhìn con cáo trước mặt mình cố nặn ra một câu bình thường.

“À quên… ta cấm ngươi cười với người khác”

“Vâng, tôi chỉ cười với mình tiểu thư thôi”

Như thế, dưới ánh nắng mặt trời, dù trời là mười hai giờ trưa, đỉnh điểm của cái nắng gay gắt nhưng hai con người à không, một con người và một con cáo đang nói chuyện rất mát mẻ.

……

Cuộc thi vẽ tranh về họa sĩ nổi tiếng của Nhật Bản đã tới, vì không có lý do nào để từ chối, Rumi bất lực phác họa nhân vật này, nhưng nó thông minh hơn bằng cách nó chỉ vẽ bình thường và không đẹp lắm, các đường nét khá cứng của nó khiến bức tranh không được hoàn mỹ và đẹp mắt.

Ngay lúc nó và Riko chuẩn bị mang tranh lên trường nộp, bà của Rumi bắt nó giơ bức tranh là trước màn hình ti vi để đánh giá… Rumi giống như rớt xuống địa ngục, cặm cụi vẽ lại bức mới và vẽ trước mặt bà mình.

Cũng gần hai tiếng thì hoàn thành, bà rất hài lòng về bức này… còn nhắc nhở nó là chắc chắn nó sẽ giành chiến thắng.

“Rumi tiểu thư… chúng ta đi thôi chứ trễ mất rồi”

Riko lo lắng nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, vì vẽ lại nên cuộc thi diễn ra cũng hơn nửa thời gian.

“Yên tâm đi… chưa có bức tranh của ta thì họ không dám kết thúc cuộc thi đâu”

Rumi uống cạn chai nước trên bàn, tóp một tỷ phú đã đăng ký tham gia, các vị ban giám khảo sẽ không chấm điểm khi chưa có tranh của họ, chỉ khi nào có thư xin rút lui thì coi như top một bị hủy.

Riko ôm bức tranh mang để lên sau xe, bên trong xe rất rộng nên chứa được cả bức tranh lớn.

Hôm nay nó mặc một chiếc váy màu hồng phấn, hơi bó sát cơ thể, mặc dù sắp bước qua tuổi mười bảy nhưng vòng một của nó vẫn không có chút gì đặc biệt cả, vòng ba thì quá bình thường.

Riko vẫn là trang phục quản gia thường ngày, hắn nhanh chóng ôm bức tranh theo sau Rumi.

Cả sân trường rất đông đúc, ngay khi hai người xuống xe, mọi người đã dàn thành hai hàng để dành cho họ đi.

“R… Rumi tiểu thư, có phải chúng ta đã làm sai không?”

Riko là thần cũng chưa bao giờ được sinh viên “tiếp đón” long trọng như thế này, nhìn những khuôn mặt đẹp đẽ và đôi môi đỏ mọng của các sinh viên đang đứng hai bên nhìn mình, Riko cảm thấy có chút ngại.

“Nhanh lên Riko, chúng ta không thể chậm trễ hơn được”

Vì những con mắt sáng lên như gặp được thiên thần của học sinh nữ, Rumi cảm giác khó chịu và chán ghét những ánh mắt đó, quát Riko đi nhanh hơn.

“V… vâng, tiểu thư”

Trong suy nghĩ của mình, hắn đã cảm nhận được nó có chút ghen khi các học sinh nữ chú ý tới mình, trong lòng cảm giác bay bổng tràn ngập khắp cơ thể.

“Rumi, cậu tới rồi, mọi người đang đợi tranh của cậu”

Umeko rất nôn nóng vì đã trễ gần hai tiếng mà tranh của tóp một tỷ phú chưa tới, vừa gặp được nó thì cô đã vui mừng và nói với ban giám khảo chấm bài.

“Riko, để tranh lên đó”

Rumi chỉ hướng phía trước có ghi tên dòng họ Sakurai, vừa đặt bức tranh xuống mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

Rumi và Riko nhìn qua một lượt các tranh khác, suy nghĩ của nó là: đường nét quá cứng, người vẽ chưa nhập tâm, cách tô chì không đạt yêu cầu, màu này quá đậm, bố cục sai căn bản,…

Suy nghĩ của Riko: bức tranh của họ thật đáng ngưỡng mộ, đẹp quá đi à, bức nào cũng thể hiện được tài vẽ tranh điêu luyện của mỗi người, Riko nhìn qua tranh của nó, dường như có một luồng ánh sáng chiếu vào khiến cho người trong tranh đang tỏa sáng, đúng là một kiệt tác.

“Không biết năm nay ai sẽ đạt giải nhất đây nhỉ?”

Nawata từ phía sau đi lên, trên miệng không ngừng nói và nhìn qua tất cả các tranh, dừng lại một lúc lâu trên tranh của nó.

“Sau một thời gian suy nghĩ và chúng tôi đã đưa ra quyết định, giải nhất cuộc thi vẽ tranh năm nay thuộc về… tóp một tỷ phú, nhà Sakurai”

Vị ban giám khảo đầu vài cọng tóc, cầm mic đọc lớn cả sân trường đều hoan hô, mặc dù đến sau cùng, bức tranh của nó thực sự rất có hồn, rất thu hút và không sai lệch một mi li mét nào, họa sĩ nổi tiếng nhất Nhật Bản chắc cũng cúi đầu kính nể.

“Thế là đủ rồi, Riko, chúng ta về thôi”

Nó phẩy một cọng tóc dài rồi xoay người ra về, vị ban giám khảo khi nãy nói:

“Rumi tiểu thư, tiểu thư nhận giải thưởng đi ạ”

Ai cũng biết thế lực để được tóp một từ nhiều thập kỷ qua của dòng họ Sakurai, nói chuyện với bất kể con cháu trong dòng họ này, đều phải tôn kính cho dù là lớn tuổi.

“À… cứ gửi số tiền đó tới bà của ta bên Dubai, nói với bà ấy… đó là món quà ta dành tặng”

Dứt câu nói nó rời khỏi nơi đó luôn, không cần chụp hình người đoạt giải nhất.