Tình Yêu Của Cửu Vĩ Hồ

Chương 11: Riko và hikaru




Giới thiệu lại một chút.

Giữa lòng thành phố Tokyo… Nằm lọt thỏm giữa trung tâm, bạn có biết một dinh thự hoành tá tràng thế nào? Trong dinh thự có một vị tiểu thư tên Sakurai Yukari Rumi năm nay học lớp mười, sống ở đó một mình tám năm, nhưng đến năm thứ chín thì dường như ông trời thương cô vì quá cô đơn, nên phái thêm hai vệ sĩ cho cô.

Một vệ sĩ rất đẹp trai tên Fukuhara Riko, nhưng hắn ta lại là một con cáo tự nhận mình là cáo thần sống được năm trăm năm tuổi, đảm đương mọi việc nội trợ trong dinh thự này, làm việc ngày đêm chỉ cần phục vụ cho vị tiểu thư tên Rumi.

Một vệ sĩ thứ hai là một chú chó canh nhà, cực đẹp trai tên Makishi Hikaru, là một con sói cũng tự nhận mình là thần, đã biến thành một chú chó siêu dễ thương để được nó nhận nuôi và vào sống trong dinh thự này, chính cậu nói mình sẽ là chó canh nhà, và giờ đây phải ngồi ngoài trời sương gió lạnh, đem báo mỗi sáng về và… bắt lỗi Riko.

Trời trong xanh gió mát, nó đã đi học, ở dinh thự còn lại cáo và sói… cáo đang lau dọn nhà cửa, sói từ ngoài đi vào và… dùng tay quệt lên cái bàn mà cáo mới lau, rồi thổi… phù… một cái.

“Chậc, nhiều bụi quá”

Cáo tức điên người lên… cả người nổi lửa vì tức giận, nhưng nhẫn nhịn bỏ qua và đi làm việc khác.

Trong bữa ăn ở dinh thự…

“Ngươi lại lên cơn lười nên làm ít thức ăn hơn hả?”

Hikaru kiếm chuyện với Riko… trong khi Riko thấy thức ăn mình nấu vẫn như mọi khi thôi mà hơn nữa cả một bàn đầy đồ ăn chứ có ít như cậu ta nói đâu.

“Đợi chút, ngươi làm hơi nhạt đó”

Tay Hikaru gắp thức ăn lia lịa, nhưng miệng vẫn không ngừng nói.

“Không thích thì đừng có ăn”

Riko không chịu được bữa ăn mà cứ càu nhàu, nên quát lớn.

“Không, vẫn phải ăn chứ”

Luôn luôn chọc tức Riko… rồi Hikaru húp món mà mình khá là yêu thích đó là món súp miso… nhưng vừa nuốt được một ít, cậu liền nhổ ra và ném ngay bát súp về phía hắn, mặt tím bầm lên.

“Đã nói đừng cho hành vào súp miso”

“Phiền nhiễu quá đó, ngươi lấy hột… mà ăn”

Bị chửi không đáng nên hắn đáp trả cũng chẳng câu nệ.

Khi cả hai đang gấp quần áo cho gọn gàng… thì Hikaru không ngừng kiếm chuyện thêm nữa, Riko gấp áo gọn và rất đẹp mắt thì Hikaru lấy ngay cái áo đó lại vò vò quấn quấn… rồi không ngừng khinh rẻ hắn.

“Đồ kém tắm. Có gấp quần áo cũng làm không nên thân”

“Đừng có đẻ ra thêm việc nữa”

Trong phòng hắn… nói vậy thôi chứ hắn cũng “điệu” lắm đấy, đang tự mình ngồi soi gương rồi nói.

“Mình có nên cắt tóc cho ngắn đi không nhỉ?”

Từ bên ngoài Hikaru kiếm chuyện với hắn ở mọi lúc… Hikaru đã mở nhẹ cửa và bước vào phía sau lưng hắn, nó nhỏ vào tai hắn làm hắn như chết đứng.

“Tóc dài sẽ che nếp nhăn tốt hơn đó”

“Ể?”

Nghe xong câu nói, thì Hikaru nhanh chóng chạy ra phía cánh cửa nấp mình ở đó, hề hề… Riko phải uống một ít thuốc bổ vì mới nghe cú sốc lớn… rồi Hikaru cười khoái chí, kiếm chuyện với hắn là nghề của sói mà.

Mục đích của Hikaru là muốn hắn không được lại gần nó nữa… bởi vì Hikaru đã có tình cảm với nó trước rồi “Tên con lai, ta sẽ không tha thứ cho ngươi vì dám thân mật với chủ nhân”.

Nhưng sau khi đến bữa tối… Riko không thấy tên sói kia vào ăn cơm, liền ra ngoài gọi.

“Hikaru, bữa tối nè?”

“Không ăn à?”

Hắn đứng trước cửa của Hikaru và gọi vào ăn tối, nhưng không thấy trả lời… hắn liền ngó đầu vào bên trong và… dường như bị thu hút vào trong đó. Riko được biến thành nhỏ hơn để chứa được cả người mình vào trong nhà Hikaru.

Bên trong làm hắn không khỏi kinh ngạc, không ngờ mọi thứ bên trong lại đầy đủ tiện nghi như vậy, chẳng khác gì một dinh thự thu nhỏ, lại còn rất nhiều hình nộm toàn là nó… chẳng biết cậu ta làm nó khi nào… nhưng mà nhìn rất tởm.

“Cái chỗ gì thế này?”

“Ngạc nhiên hả? Ta đã dùng sức mạnh để làm rộng không gian bên trong ra đó”

Hikaru vừa mới tắm xong, chuẩn bị lên ăn cơm thì hắn đã vào tới phòng cậu rồi.

“Không, cái đó không làm ta ngạc nhiên, không ngờ ngươi cũng có những thứ này đó”

Hắn cầm một hình nộm của nó lên, mà nhìn chẳng khác gì đống rơm, đúng là tên Hikaru này chẳng làm ăn được việc gì?

“Ta tự làm đó, đừng chạm vào Rumi tiểu thư bằng đôi tay bẩn thỉu đó, ta còn làm một con búp bê hình ngươi để giải tỏa stress đó”

“Đừng có làm thế”

Riko nghĩ… làm hình nộm của nó xấu như thế này thì hình nộm của người mà cậu ta ghét thì còn xấu như thế nào nữa đây, chưa kể là hắn còn tưởng tượng ra rất nhiều kim tiêm và đinh bị cắm lên hình nộm đó, viễn cảnh quá đáng sợ, nhưng rồi để ý lại tên này một chút.

“Này, ngươi… Đang cởi truồng hả?”

“Đúng thế! Ta đang cởi truồng đây, sao nào? Đây là phòng riêng của ta”

Hikaru mới tắm nên chưa mặc đồ vào… nói một cách thản nhiên nhất.

“Sao trăng gì, mặc quần áo vào? Không biết xấu hổ à, Nếu để Rumi tới thì sao?”

“Ta có mặc quần lót đâu mà đáng xấu hổ?”

“Còn tởm hơn đấy”

“Ngài cáo, ngài không thấy ép một con sói mặc quần áo là lạm dụng sao? Xin hãy nghĩ lại đi”

“Thôi lý lẽ đi! Mặc quần áo vào”

Riko tức điên người, đá ngay tên sói vào phòng thay đồ rồi đi ra khỏi nơi “đáng xấu hổ” đó.

Nhiều lúc nó cũng chẳng hiểu nổi Hikaru, cậu ta không nghe lời ai cả, kể cả nó cũng vậy, nếu như nó rủ cậu chơi đánh bóng với nó thì cậu hiểu, nhưng khi nó bảo cậu hãy bình tĩnh, bình tĩnh lại… thì Hikaru lại chẳng hiểu gì? Trí khôn của sói không bằng cáo thì phải, ít ra thì cáo còn biết nấu nướng và làm mọi việc, còn sói thì luôn chêu tức cáo, nó nghĩ ra được một tuyệt chiêu… đó là dạy dỗ lại Hikaru.

Lần trước nó đã thấy Riko và Hikaru ở dạng thú nhồi bông, nhìn cả hai dễ thương vô cùng, cáo với bộ lông màu vàng mềm mượt… cái đuôi ngoe nguẩy lại còn có cả đệm chân êm ái nữa, nó cũng có thể ngồi cả ngày để sờ nệm chân của cáo, còn Hikaru thì biến thành một con thú nhồi bông màu tím, đổi cả giọng nói cho dễ thương nhất… lông cũng mịn màng không kém gì cáo.

Nó đọc cách huấn luyện chó thường… nó nghĩ là sẽ có tác dụng với Hikaru.

Nhưng cáo lại ngăn lại, bởi hắn ta có trí khôn chỉ là không bằng con người, nhưng không thể đối xử với hắn ta như động vật được, nó phản bác bằng cách nói Hikaru chỉ có vẻ ngoài là con người thôi còn bên trong thì hoàn toàn là động vật mà, còn là động vật hoang dã nữa chứ.

Khi đêm xuống, cậu ta thường hú một mình đấy thôi. Hơn nữa cậu ta nhiều lúc còn “gặm dép” của nó và Riko nữa, vì cậu ta thích nhai đai dép, cậu ta còn có vẻ rất vui khi chôn cái gì đó trong vườn nữa, mà nó nghĩ là dép của bọn họ đấy, nhìn cậu ta giống hệt chó thật luôn. Nó cũng có chút không hài lòng về Riko lúc này, có phải hắn đang bênh vực cho đồng loại của mình không? Rồi nó nhìn chằm chằm vào Riko bằng ánh mắt… ghét.

Riko mới đầu còn bênh nhưng khi thấy nó bảo nhai dép của hắn, rồi còn chôn dép hắn trong vườn là hắn tức điên lên, đồng ý cho nó huấn luyện cậu ta, nhưng vẫn còn vương vấn một câu.

“Tôi nghĩ tiểu thư không nên đứng xem? Phải ngăn hắn ta lại ấy chứ?”

Hikaru đứng bên ngoài cửa nghe thấy liền vẻ xụ mặt xuống.

“Tiểu thư nghĩ có thể huấn luyện tôi như chó thường sao? Thật là?”

Rồi Hikaru nghĩ ra cảnh nếu không nghe lệnh của nó thì sẽ bị nó dùng roi quất vào mông, cảm giác đau đớn, làm cậu xịt máu mũi.

Và như thế buổi huấn luyện Hikaru bắt đầu. Lúc này… Hikaru trong bộ dạng thú nhồi bông, đứng trước mặt và nhìn nó.

Đầu tiên là nó bảo Hikaru bắt tay, nhưng sau đó không hiểu hay có vẻ cậu sợ, nên quay mặt đi chỗ khác, một hồi lâu… tay nó để ở không trung, có chút thất vọng, cáo thì tức điên người dám bơ tiểu thư như thế, phải dạy dỗ hắn lại mới được, nhưng Hikaru buồn… giọng nói rất buồn vì cậu tưởng tượng ra là nó sẽ dùng roi đánh cậu, nên hỏi lại.

“Tiểu thư chưa quật roi tôi à?”

“Ngươi muốn ta đánh ngươi sao?”

Ngày hôm sau, nó lại tiếp tục xem quyển sách đó… Riko đã đi chợ rồi.

Trong quyển đó có viết: cần dắt chó đi dạo hai lần một ngày để giải tỏa căng thẳng.

Và sau đó nó ra ngoài sân trước nói với Hikaru.

“Kể từ giờ, chúng ta sẽ đi dạo mỗi ngày”

Hikaru mọc cái đuôi ngoe nguẩy, và vui mừng… “Được đi dạo với Rumi tiểu thư… đúng là một giấc mơ. Thế này thì mình sẽ sớm ngoan ngoãn thôi… Xin hãy dắt tôi đi dạo mãi mãi”

Ba ngày liên tiếp nó dắt Hikaru đi dạo hai lần một ngày… nhưng tới ngày thứ tư thì nó có chút “nản” vì sắp thi giữa kỳ nên nó còn bận bịu nhiều vì thế nó giao cho hắn dắt Hikaru đi dạo.

“Đã biết là sẽ thế này mà… Trẻ con đều cả thèm chóng chán. Cuối cùng thì chúng cũng sẽ nhờ mẹ dắt chó đi dạo… haizzz”

Vừa dắt Hikaru đi dạo, Riko còn phải nghe cậu ta lảm nhảm bên tai, phiền não hỏi một câu.

“Này, sao ngươi lại ở dạng người vậy?”

“Để chọc tức ngươi. Vấn đề gì à? Haizzz”

Hikaru đã cảm thấy chán nản.