Tình Yêu Của Công Chúa

Chương 19: Đuổi học




Một giọng nói trầm thấp nhưng không lên phần uy nghiêm vang lên:

" Mời vào! "

Coi giáo mở cửa phòng bước vào. Bên tring là một căn phòng khá lớn, được bày trí rất đơn giản. Nhưng điều đáng chú ý ở đây là có rất nhiều chậu cây nhỏ. Thầy hiệu trưởng đang bận giải quyết giấy tờ đầu khoing nhìn kên nói:

" Có chuyện gì mà cô tìm tôi vào giờ này vậy cô Jane? "

Cô Jane- giáo viên dạy anh đang rất bực tức nói:

" Là thế này. Hôm nay tôi có tiết dạy ở lớp 12A1. Nhưng tôi thật không thể chấp nhận được thái độ học tập của một học sinh trong lớp này. Thật quá đáng. Tôi đang nghĩ nên đuổi học em này. "

Bấy giờ, thầy hiệu trưởng mới ngẩng đầu lên nhìn, đứng dậy lại chỗ sofa nơi cô Jane đang ngồi. Ngồi xuống ghế, thầy hiệu trưởng hỏi:

" Chuyện là thế nào? Cô kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe nào? "

Cô Jane tường thuật lại toàn bộ câu chuyện xảy ra. Không quên thêm mắm thêm muói vào. Và luôn miệng nhấn mạnh phải đuổi học Ren. Thầy hiệu trưởng im lặng lắng nghe. Khi cô Jane đã nói xong thầy hiệu trưởng đánh mạnh một cái xuống bàn rồi nói:

" Thật quá thể, cô gọi em đó vào đây gặp tôi. Đuổi học, thế này phải đuổi học. Đây là trường danh tiếng, không thể để một em học sinh có thái độ như thế học tập ở đây được. "

Nhận thấy thầy hiệu trưởng đứng về phía mình, cô Jane lớn giọng gọi Ren:

" Còn đứng ngoài đó làm gì, em vào đây cho tôi! "

Ren mở cửa đi vào, vẫn giữ bên mình sự lạnh lùng và bất cần thường ngày không nói câu nào chỉ nhìn thầy hiệu trưởng nở một nụ cười lạnh. Thầy hiệu trưởng nhìn thấy Ren thì đứng hình tại chõi. Chân tay bủn rủn không biểt nói gì. Chợt nghĩ tới những lời nói lúc nãy của mình có thể Ren đã nghe thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Ren tiến về phía mấy chậu cây cảnh, thẳng tay cầm ném mạnh xuống đất vỡ tan tành. Mấy cái cây không quan trọng. Quan trọng là những chậu cây đều là đồ cổ mà thầy hiệu trưởng đã dày công sưu tầm. Nhìn thấy những " bảo bối " của mình bị Ren ném vỡ, thầy hiệu trưởng không ngừng kêu khóc trong lòng.Cô Jane thấy hành động đó của Ren thì đứng thẳng dậy quát:

" Em làm cái quái gì thế. Mau xin lỗi thầy hiệu trưởng nhanh cho tôi. Em nghĩ em là ai mà có thể làm như thế? Em chính thức bị đuổi học. "

Thầy hiệu trưởng vẫn đứng yên như cũ không nói gì, khắp người truyền đến một cơn lạnh run. Ren nhếch môi cười lạnh nói:

" Xin lỗi? Đuổi học? Em không nghĩ cô có cái quyền đó! "

Cô Jane miệng lắp bắp nói:

" Tôi... tôi không có quyề...n...n nhưng... thầy hiệu trưởng có quyền đó! "

Đưa tay chỉ vào thầy hiệu trưởng Ren nói:

" À, đã lâu không gặp, chú có nhớ tôi không thư kí Kim? "

Bấy giờ thầy hiệu trưởng mới cúi đầu, lắp bắp nói:

" Dạ, thưa cô chủ, tiểu nhân làm sao quên được! Xin lỗi cô chủ vì không tới chào hỏi cô chủ sớm! " Miệng nói nhưng tay không ngừng đưa lên lau những giọt mồ hôi lạnh đang không ngừng ra. Bất ngờ trước sự khép nép đến khó hiểu của thầy hiệu trưởng, cô Jane chỉ biết há hóc mồm. Đi lại xem qua căn phòng Ren nói tiếp:

" Thư kí Kim cũng làm cho bố tôi được lâu rồi nhỉ? Rôi nghĩ cũng đến lúc chú phải nghỉ ngơi an dưỡng tuổi già! "

" Dạ, thưa cô chủ, tiểu nhân vẫn còn sức để cống hiến cho ông bà chủ và cô chủ ạ. "

Sở dĩ thầy hiệu trưởng sợ Ren như vậy vì từ khi Ren còn nhỏ ông đã hứng chịu không biết bao trò nghịch phá tai quái của cô tiểu thư này. Từ bị cạo đi bộ râu yêu dấu của ông để làm bàn chải cho con chó Buu đến những ngày tháng địa ngục khi cho cục cưng của Ren ăn uống. Vâng, cục cưng ở đây là con sư tử châu Phi mà Ren nuôi từ nhỏ. Con cục cưng của Ren rất đáng yêu, đáng yêu đến nỗi mỗi lần cho nó ăn ông như muốn tè ra cả quần. Sự lạnh lùng của Ren càng được phát huy tác dụng khi Ren nói:

" À đúng rồi, chú chuẩn bị giấy tờ nghỉ học cho tôi đi. Tôi vừa bị đuổi học! "

Mồ hôi lạnh không ngừng rơi khiến thầy hiệu trưởng bủn rủn khắp người. Miệng lắp bắp:

" Xin lỗi... xin lỗi cô chủ. Tôi... tôi lỡ lời... "

Ông thầy quay qua cô Jane nói:

" Cô về thu dọn đồ đạc đi. Cô bị sa thải. Chúng tôi sẽ tìm cho cô một ngôi trường tốt cho cô. "

Cô Jane nói không nên lời, chỉ biết ngây người ra. Một lúc sau thì đi ra khỏi phòng đóng mạnh cửa lại.

" Chú Kim có sở thích chơi đồ cổ nhỉ? "

" Dạ, đôi khi bạn bè mang tặng thôi! Tôi cũng không am hiểu về khoản này lắm! "

" Ồ, thì ra là vậy. Làm hiệu trưởng cũng có nhiều bạn tặng quà quá ha? Thôi, tôi về lớp được chưa thưa thâgy hiệu trưởng? "

" Dạ. Cô chủ đi ạ! "

Ra tới cửa, Ren dừng lại nói:

" Hôm nào rảnh qua cho cục cưng ăn nha chú Kim. Mấy năm rồi chú không tới thăm nó nhớ chú lắm! "

Ren vừa ra khỏi phòng, thầy hiệu trưởng ôm ngực thở hổn hển. Không ngừng cảm tạ trời đất.