Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 46




Chương 46: Tàn phế
Nghiêm Cẩn mới vừa đi ra khỏi phòng bệnh, liền lấy ra điện thoại di động gọi cho Hạ Thiệu Nhiên, Nghiêm Cẩn lúc này cũng không thể nỏi rõ ra được tâm tư của mình đối với Hạ Thiệu Nhiên rốt cuộc là cái gì, Nghiêm Luân không bao giờ có thể đàn dương cầm được nữa, Nghiêm Cẩn không thể không oán hận Hạ Thiệu Nhiên, nhưng tay Hạ Thiệu Nhiên cũng bị thương, Nghiêm Cẩn lại lo lắng muốn chết, rốt cuộc một bên Nghiêm Cẩn trong lòng không thể bỏ xuống được Nghiêm Luân, nhưng một bên lại đối với Hạ Thiệu Nhiên hao tổn tâm tư, mối quan hệ của hai người càng ngày càng tốt, nếu không phải bởi vì Hạ Thiệu Nhiên làm bị thương tay Nghiêm Luân, có lẽ bây giờ....
Đầu bên kia điện thoại của Hạ Thiệu Nhiên rất mau có người tiếp máy.
"Thiệu Nhiên, cậu sao rồi?" Cuộc gọi vừa được kết nối, Nghiêm Cẩn lập tức nôn nóng hỏi.
"Nghiêm Cẩn! Cậu còn không biết xấu hổ hỏi Thiệu Nhiên sao rồi? Tôi còn đang muốn tìm cậu hỏi đây, Thiệu Nhiên nhà chúng tôi chẳng qua chỉ đến mượn tiền cậu, tại sao chỉ mới đấy mà cậu lại khiến tay của nó bị thương tới nỗi phải vào bệnh viện cấp cứu?!" Người nghe điện thoại không phải Hạ Thiệu Nhiên, người trong điện thoại liên tục đổ dồn về phía Nghiêm Cẩn hàng loạt câu hỏi chất vấn.
"Hạ thúc thúc, Thiệu Nhiên hiện tại như thế nào?" Nghiêm Cẩn nghe được trong điện thoại là tiếng của phụ thân Hạ Thiệu Nhiên.
"Không cần cậu ra vẻ tốt bụng! Thiệu Nhiên thật là bị mù mắt mới quen biết một người bằng hữu như cậu!" Hạ phụ nói xong liền lập tức ngắt điện thoại.
Di động truyền đến thanh âm ngắt máy khiến cho Nghiêm Cẩn sửng sốt một hồi lâu, thở dài trở về lại phòng bệnh.
"Cẩn ca ca!" Nghiêm Luân nhìn thấy Nghiêm Cẩn trở lại phòng bệnh, giãy giụa từ trên giường muốn ngồi dậy.
"Đừng lộn xộn! Em mau nằm xuống đi!" Nghiêm Cẩn nhanh chóng đi đến biên giường bệnh, đem Nghiêm Luân đỡ xuống nằm trên giường.
"Cẩn ca ca...." Nghiêm Luân nắm chặt tay Nghiêm Cẩn.
"Tiểu Luân.... tay Thiệu Nhiên cũng đang bị thương..." Nghiêm Cẩn do dự một chút mới nói ra chuyện Hạ Thiệu Nhiên bị thương. Nghiêm Luân trước đó đòi sống đòi chết nháo loạn tự sát, Nghiêm Cẩn lo lắng chuyện vốn dĩ chính là Hạ Thiệu Nhiên làm bị thương tay của Nghiêm Luân, giờ lại ở trước mặt Nghiêm Luâ nhắc tới Hạ Thiệu Nhiên sẽ khiến cảm xúc của cậu càng thêm không ổn định. Hiện tại Nghiêm Cẩn thấy tâm trạng của Nghiêm Luân bình tĩnh lại một chút mới nói ra chuyện này.
"Thiệu Nhiên ca! Anh ấy.... sao anh ấy lại bị thương vậy...." Nghiêm Luân đã sớm được Hạ Khả Tâm báo cho biết chuyện Hạ Thiệu Nhiên bị thương, giờ phút này lại cố ý trừng lớn đôi mắt giả vờ như thật sự ngạc nhiên giật mình.
"Nghiêm Cẩn, Thiệu Nhiên đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hạ Khả Tâm cũng vội vàng tiến đến một bước hỏi hắn.
"Trước đó Thiệu Nhiên đến vay tiền con, con đã biết Tiểu Luân.... Tiểu Luân không thể đàn dương cầm được nữa, trong lòng oán hận cậu ấy không muốn cho cậu ấy vay. Kết quả Thiệu Nhiên nói đền cho con một bàn tay, con còn chưa kịp phản ứng gì, cậu ấy liền cầm cây kéo tự đâm bị thương tay mình...." Trước mắt Nghiêm Cẩn lại hiện ra bộ dạng Hạ Thiệu Nhiên máu tươi chảy đầy tay, trong lòng nổi lên một trận khó chịu, thanh âm nhỏ dần rốt cuộc không thể kể nổi nữa.
"Đều tại em đều tại em! Tại vì em nên Thiệu Nhiên ca mới bị thương! Tay của em tàn phế chưa đủ lại còn liên lụy đến Thiệu Nhiên ca cũng bị thương. Cẩn ca ca, anh đừng đụng vào em, anh mau đi xem xem tay Thiệu Nhiên ca bị sao rồi đi. Dù sao tay của em cũng đã tàn phế rồi còn muốn nó làm cái gì....A!" Nghiêm Luân lập tức bắt đầu la to lên lại khóc lại nháo, còn lung tung múa may cái tay bị thương của chính mình, kết quả đụng tới mép bàn bên cạnh giường, Nghiêm Luân đau tới mức lập tức hét lên. (Jian: diễn sâu nó vừa, mệt ==' )
"Mẹ, mau đi gọi bác sĩ!" Nghiêm Cẩn vội vàng giữ lại Nghiêm Luân đang nháo loạn, hét lớn bảo Hạ Khả Tâm nhanh đi gọi bác sĩ.
Một đám bác sĩ chạy vào trong phòng bệnh, Nghiêm Luân vẫn còn không ngừng vặn vẹo khóc nháo, Nghiêm Cẩn phải hỗ trợ giữ lại mới có thể để cho bác sĩ thuận lợi điều trị miệng vết thương. Nghiêm Cẩn thật sự muốn đến bệnh viện để thăm Hạ Thiệu Nhiên một chút, nhưng bây giờ Nghiêm Luân lại trở nên như vậy, Nghiêm Cẩn làm sao có thể bỏ đi được...
"Hừ!" Hạ phụ sau khi ngắt điện thoại của Nghiêm Cẩn, vẻ mặt vẫn còn rất tức giận.
Mấy ngày nay Hạ phụ vẫn luôn vì chuyện vay nặng lãi của mình mà lo lắng, hôm nay nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên đi tìm Nghiêm Cẩn vay tiền, cuối cùng cũng trút bớt được nỗi lo, thế nhưng không ngờ tới lại nhận được điện thoại của thư ký Nghiêm Cẩn báo rằng Hạ Thiệu Nhiên đang bị thương nằm viện, lúc ấy Nghiêm Cẩn vội vàng đến bệnh viện giữ Nghiêm Luân đang nháo loan đòi tự sát, đồng thời bảo thư ký gọi điện báo cho gia đình của Hạ Thiệu Nhiên. Hạ phụ truy hỏi Hạ Thiệu Nhiên vì sao lại bị thương, thư ký ấp úng nói bởi vì Hạ Thiệu Nhiên với Nghiêm Cẩn có tranh cãi nên cậu đã tự mình làm bị thương tay.
Hạ phụ sau khi chạy tới bệnh viện, Hạ Thiệu Nhiên đang được đẩy đến phòng giải phẫu, cả khuôn mặt trắng bệch như giấy, từ trong túi móc ra một tấm chi phiếu dính máu đưa cho cha, môi run rẩy chưa nói được gì đã bị đẩy mạnh vào phòng giải phẫu.
Hạ phụ tuy rằng không biết Hạ Thiệu Nhiên và Nghiêm Cẩn ở cùng một chỗ đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên như vậy, Hạ phụ tức giận tới mức muốn xé tan tấm chi phiếu. Nhưng nghĩ tới đây chính là số tiền cứu mạng mình, nếu không trả được tiền lãi vay nói không chừng tay mình sẽ bị chặt đứt, đành phải hậm hực thu tấm chi phiếu lại.
Lúc sau Nghiêm Cẩn gọi điện thoại tới, Hạ phụ tự nhiên không có khẩu khí gì tốt đẹp. Hạ phụ cũng không cảm thấy có cái gì phải nhún nhường khi lấy tiền của Nghiêm Cẩn, đó là do tay của con trai mình đổi lại.
Sau khi Hạ Thiệu Nhiên bị đẩy vào phòng giải phẫu đã trải qua một khoảng thời gian tương đối dài, Hạ phụ nôn nóng ở trước cửa phòng giải phẫu không ngừng đi qua đi lại. (Jian: tính ra ông bố này tuy ăn hại nhưng cũng thương con lắm)
Rốt cuộc cửa phòng giải phẫu được mở, một vị bác sĩ đi ra.
"Xin hỏi vết thương của con trai tôi sao rồi?!"
"Xin hỏi ta nhi tử thương thế nào!?" Hạ phụ lập tức xông lên phía trước dò hỏi.
"Miệng vết thương quá sâu, còn động đến dây thần kinh, có thể hoàn toàn hồi phục là chuyện không có hy vọng, khẳng định sẽ lưu lại di chứng, có thể sẽ còn ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày sau này nữa. Người nhà cũng nên giúp bệnh nhân chuẩn bị tâm lý...." Bác sĩ lắc đầu thở dài, an ủi vỗ vỗ vai Hạ phụ.
"Ba...." Hạ Thiệu Nhiên được đẩy từ phòng giải phẫu đi ra.
"Thiệu Nhiên, Thiệu Nhiên... là tại ba, ba xin lỗi con.... " Lời bác sĩ nói khiến cho Hạ phụ nhất thời không thể khống chế được cảm xúc, bộ nhào vào trước mặt Hạ Thiệu Nhiên khóc lên.
"Ba, không sao cả, con chỉ bị thương tay trái thôi, sẽ không có ảnh hưởng gì lớn đâu." Hạ Thiệu Nhiên cũng đã nghe lời bác sĩ nói, cười an ủi phụ thân.
"Đừng nói nữa, trước hết đưa người vào phòng bệnh đi" Bác sĩ ngắt lời đối thoại của hai cha con, đẩy Hạ Thiệu Nhiên đi vào phòng bệnh, Hạ phụ cũng nhanh chóng đi theo.
Dù sao mình cũng chẳng có đàn dương cầm, tàn phế thì tàn phế thôi... Hạ Thiệu Nhiên lặng yên giật giật khóe môi, đáy lòng tràn đầy chua xót.