Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 54: Chân thực




Ban đêm, Lộ An Thuần nhận được cuộc gọi của Ngụy Phong, hẹn cô gặp mặt ở bên đình chỗ đoạn tường sau cửa.

Nơi đó gần như đã trở thành trụ sở hẹn hò bí mật của hai người họ, nơi Ngụy Phong lựa chọn tuyệt đối an toàn, tránh đi tất cả các camera một cách hoàn mỹ, ít ai lui tới, lại cực kỳ có không khí.

Đoạn tường cũ nát, đình cũ hoang vu, bóng cây tươi tốt xanh um thành mảng lớn cùng nhau tạo thành một cảm giác tình yêu truyền thống dài đằng đẵng.

Lộ An Thuần rất thích gặp anh ở nơi đó, nhưng hôm nay… cô có chút do dự.

Trong điện thoại, giọng nói của chàng trai vẫn trầm thấp cuốn hút, không nghe ra được bất cứ tâm trạng gì: “Bố em có ở nhà không?”

“Sao vậy, anh tìm bố em có việc à?” Lộ An Thuần mang theo sự nghịch ngợm trả lời một câu.

Ngụy Phong dừng lại một chút: “Em biết anh muốn tìm ai mà.”

Lộ An Thuần chột dạ nói: “Lộ Bái không ở đây, nhưng… hay là hôm nay không gặp đi.”

“Vì sao?”

“Em ngại.” Cô lấy cớ lung tung.

“Em… ngại với anh?”

“Chuyện đêm hôm đó, hình như em sàm sỡ anh rất nhiều.”

Trong hơi thở của anh mang theo một tiếng xì khẽ, nương theo tiếng xào xạc của lá cây khi gió hè thổi qua, không rõ ràng, nhưng Lộ An Thuần biết hẳn là anh đang cười, cảm xúc thoáng thả lỏng một chút.

“Không được cười!”

“May mà anh là người đoan chính đấy.” Ngụy Phong vẫn cười: “Nếu không thì em thảm rồi.”

“Anh? Đoan chính?” Lộ An Thuần cũng buồn cười.

“Chẳng lẽ không phải.”

“Phải phải phải.”

Mặc dù Ngụy Phong luôn thích đùa giỡn lưu manh một chút với cô, nhưng anh có điểm mấu chốt của mình, bất cứ chuyện thân mật nào, chỉ cần cô kêu dừng thì anh tuyệt đối sẽ không xâm chiếm thêm dù là một tấc.

“Mau ra đây.” Anh có chút mất kiên nhẫn, thúc giục nói.

“Ra làm gì, bên ngoài nóng lắm.”

“Anh muốn gặp em.”

“Vì sao muốn gặp em?”

“Muốn gặp em còn cần vì sao à?”

“Ồ…”

Cuối cùng, giọng điệu của chàng trai cũng thoáng dịu đi, ngữ điệu cũng mềm hơn rất nhiều: “Mấy ngày nay bận rộn công việc, chúng ta lâu lắm rồi chưa gặp nhau.”

Lộ An Thuần nằm trên giường, đầu ngón tay quấn sợi tóc mềm mại, vẫn lằng nhằng với anh: “Vậy em… cân nhắc xem sao?”

“Bà xã, không nhớ anh sao?”

“...”

Một câu nói đã khiến cô tước vũ khí đầu hàng, thứ cô không chịu được nhất chính là Ngụy Phong nhượng bộ cô, có lẽ… chỉ cần anh chịu thả mềm giọng nói làm nũng một chút thì cái gì cô cũng có thể đồng ý với anh.

“Chờ em.”

Lộ An Thuần cúp điện thoại, ngồi trước gương, trang điểm nhạt với tốc độ cực nhanh, bôi son môi màu đỏ đậu, thay sang một chiếc váy viền hoa màu xanh bạc hà, lén lút chạy ra khỏi cửa rào.

Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò của anh, anh đứng bên đình, mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, đút một tay vào túi quần, lười biếng hơi dựa vào tường.

Ánh đèn đường vàng ấm ảm đạm chiếu vào khuôn mặt anh tuấn đường nét rõ ràng của anh, làn da trắng đến mức giống như chàng trai bước ta từ manga, khí chất trong trẻo.

Lộ An Thuần chạy chậm đến, muốn nhào vào lòng anh cọ mạnh, nhưng nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt trên mặt anh, cô không nắm chắc được rốt cuộc có phải anh đến tìm cô tính sổ hay không, cho nên cô do dự, không dám quá thân mật.

“Em đã làm cho anh chút bánh ngọt, bánh cheese.” Lộ An Thầy lấy ra chiếc hộp thủy tinh, đặt lên bàn trong đình: “Mặc dù hơi nguội rồi, buổi chiều em không nhịn được, đã ăn hai cái rưỡi, bây giờ… còn lại nửa cái, anh có muốn nếm thử không.”

Ngụy Phong cũng lấy ra một hộp bánh kem được đóng gói với chất giấy tinh xảo từ phía sau: “Trùng hợp.”

Lộ An Thuần đến gần, mở hộp ra, đó là một miếng bánh Black Forest Đức.

Cô cười xé mở muỗng nhỏ, lại đẩy bánh kem cheese lên cho anh: “Cùng ăn.”

Ngụy Phong không nhận lấy muỗng, trực tiếp dùng giấy lót bánh cầm lên nếm.

“Em làm à?”

“Đúng vậy, em làm theo hướng dẫn đó, ngon không?”

“Cũng được, nhưng ngọt quá.”

“Vậy sao? Cho em nếm thử?”

Lộ An Thuần thò đầu qua, cắn một miếng nhỏ vào chỗ anh đã cắn: “Em cảm thấy cũng được mà, là anh không thích ăn ngọt đúng không.”

Ngụy Phong thấy cô hoàn toàn không ghét bỏ, trong lòng không nói ra được có cảm giác gì, rất ngọt ngào, lại hơi đau lòng.

Anh ăn một miếng hết số bánh kem còn lại, ngước đôi mắt một mí lên liếc cô một cái: “Em đã đến câu lạc bộ Laurent.”

“Hả, đâu có!” Lộ An Thuần đặt muỗng xuống, phủ nhận theo bản năng: “Không phải em!”

“Anh vẫn chưa nói gì hết.”

“Dù sao… cũng không phải em.”

Ngụy Phong lấy ra một xấp tiền giấy đỏ từ trong cặp sách, đó số tiền hoa hồng anh lấy được, 500 tệ.

Lộ An Thuần thấy tình thế không ổn, lập tức nói: “Ngụy Phong, nếu anh dám trả lại tiền cho em, quan hệ của chúng ta đến đây là hết.”

“Cảnh cáo chia tay” đã sắp bị cô dùng nát rồi, nhưng… chiêu này lại dùng được với Ngụy Phong.

Ngụy Phong cầm xấp tiền đó, cũng không có ý nhất định phải trả cho cô: “Lộ An Thuần, gần đây em giàu lắm hả?”

“Gần đây em có mấy bức tranh được trưng bày triển lãm, bán được chút tiền.”

“Nhưng anh không muốn em thương hại anh.”

“Em không có thương hại anh.” Đầu ngón tay Lộ An Thuần lướt trên mu bàn tay lạnh như băng của anh: “Anh không phân biệt được thương hại và đau lòng khác nhau sao, anh có biết, nhìn thấy anh đi làm cực khổ như vậy, trên đường về nhà em đã vừa đi vừa khóc.”

Câu nói này đã kích thích mạnh vào thần kinh của Ngụy Phong, anh cũng không nhịn được nữa, một giây sau, anh kéo cô qua, một tay nâng eo cô, để cô ngồi trên đùi anh.

Anh nâng cằm cô gái lên, hôn lên cánh môi mềm mại mà anh mong nhớ ngày đêm.

Mùa hè ở thành phố C, trong không khí toàn là yếu tố mập mờ lại ướt át.

Lúc anh hôn cô sẽ không nhắm mắt, ánh mắt sẽ nhìn cô chằm chằm, tựa như thưởng thức biểu cảm ngượng ngùng lại say mê của cô.

Lộ An Thuần va vào ánh mắt sáng rực của anh, chỉ cảm thấy không chống đỡ được, gương mặt đỏ bừng.

Ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, đầu lưỡi thăm dò vào một cách mạnh mẽ, cảm giác tê dại kích thích thần kinh của cô, tay của cô yếu ớt đặt lên ngực anh, nhẹ nhàng đẩy một cái.

Lần này lại khiến Ngụy Phong ôm cô gần hơn, anh hôn loạn xạ lên cổ trắng nõn của cô, Lộ An Thuần ngửa đầu, cô sợ để lại dấu dâu tây, chỉ run giọng nói: “Nhẹ thôi.”

Quả nhiên Ngụy Phong nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không để lại dấu hôn trên cổ cô.

Lộ An Thuần cảm thấy đầu óc giống như bị nhấn nút tạm dừng, tất cả suy nghĩ đều biến mất, thậm chí là hô hấp, thậm chí là nhịp tim.

Anh chỉ hôn cô thôi đã khiến cô vui đến mức gần như chảy nước mắt, Ngụy Phong lưu luyến ôm cô, cực kỳ lâu không chịu buông tay: “Khóc cái gì, đồ ngốc.”

Lộ An Thuần sờ đầu Ngụy Phong, gốc tóc ngắn châm chích sau gáy lại khiến cho lòng bàn tay rất dễ chịu, trước kia anh từng nói không thích bị người ta chạm vào đầu, bởi vì đó là nơi anh thường bị thương.

Trái tim cô sắp tan nát rồi, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào: “Em không muốn anh bị ức hiếp, Ngụy Phong, nếu như anh không kiêu ngạo đến thế, em sẽ để anh sống rất tốt.”

Ngụy Phong cười, cắn cái mũi vểnh cao của cô: “Hiểu rồi, cô chủ muốn bao nuôi anh.”

“Có gì mà không thể, em muốn cho anh những thứ tốt nhất.”

“Em có biết như vậy… rất dễ nuôi phế đàn ông không.”

“Anh cũng không phải là người đàn ông khác, anh là người em rất thích.”

Ngụy Phong lại không kìm lòng được mà ôm chặt cô, anh có thể cảm nhận được rất rõ tình yêu của Lộ An Thuần dành cho anh, thỏa mãn đến mức dù một giây sau có chết đi, anh cũng không có bất cứ điều gì tiếc nuối.

“Lộ An Thuần, anh tới là muốn thương lượng với em một việc.”

Nghe giọng điệu của anh nghiêm túc, hai tay Lộ An Thuần đặt trên vai anh: “Nói đi.”

“Anh vẫn muốn báo cảnh sát.” Trong đôi mắt đen như mực của Ngụy Phong mang theo sự căm hận tận xương: “Anh không nuốt trôi được cục tức này, người ức hiếp em nên bị trừng phạt. Bây giờ trong tay anh có chứng cứ đầy đủ, anh có thể khiến cho tương lai của tụi nó… bị hủy hết.”

Lộ An Thuần kinh hồn bạt vía, luôn miệng nói: “Không được! Không thể báo cảnh sát! Hiện tại chúng ta có chứng cứ có thể kìm hãm Liễu Lịch Hàn, cậu ta mới không đến chỗ bố em tố giác chuyện của chúng ta, một khi báo cảnh sát thì chuyện gì cũng không lừa dối được nữa.”

“Có thể giấu giếm ông ta được bao lâu.”

“Có thể được bao lâu thì hay bấy lâu, Ngụy Phong, em muốn tiếp tục ở bên cạnh anh, em muốn ở bên cạnh anh mãi.”

Lộ An Thuần muốn đẩy Ngụy Phong ra, nhưng anh siết chặt eo cô, không cho cô rời đi: “Cứ lén lút như vậy mãi sao, như vậy thì có thể có được tương lai gì?”

Cô sợ Ngụy Phong lại bướng bỉnh, vừa tức vừa cuống, bật thốt ra: “Anh thật sự cho rằng chúng ta có tương lai sao? Anh thật sự cho rằng tương lai em có thể làm bà xã của anh sao? Anh nghĩ gì vậy Ngụy Phong! Thời gian có thể ở bên nhau thì phải cố gắng trân trọng, nhiều thêm một ngày cũng là được lời!”

Đột nhiên, cô cảm thấy bàn tay buông lỏng.

Ngụy Phong khó có thể tin được mà nhìn cô, trong đôi mắt đen như mực tràn đầy sự hoang đường sau khi bị lừa dối: “Lộ An Thuần, rốt cuộc em đang nói gì vậy?”

Trái tim Lộ An Thuần đập hẫng một nhịp.

Lỡ lời rồi.

Đây là lời thật lòng cô chưa từng nói với anh, lời nói thật như con dao, sẽ làm tổn thương trái tim người ta.

Cho dù anh yêu cầu cô đừng lừa anh nữa, không thể nói dối nữa, nhưng Lộ An Thuần vẫn nói dối…

Đối với tương lai của bọn họ, cô tỉnh táo hơn anh một chút.

“Em nói, chúng ta không thể nào có tương lai được, thời gian có thể bên nhau rất ngắn, nhưng cho dù ngắn ngủi, em cũng muốn sau ngày mai vẫn còn ngày mai nữa, vẫn còn ngày mốt ngày kia…”

Lộ An Thuần còn chưa nói hết thì đã có chút không nói được nữa, bởi vì cô nhìn thấy sự vỡ vụn trong mắt Ngụy Phong, tựa như tu sĩ thành tín nhất tận mắt chứng kiến miếu thần sụp đổ, tín ngưỡng tan vỡ.

“Lộ An Thuần, em đã nói, cho dù chết cũng phải ở bên nhau.”

“Đó là lời nói dối anh, Ngụy Phong, anh biết chân tướng không, chân tướng là chúng ta đều sẽ không chết, nhưng anh sẽ sống không bằng chết, anh muốn cả đời sống trong vũng bùn giống như côn trùng à.”

“Anh không quan tâm.”

“Em quan tâm!”

Nhưng lời đã nói như bát nước đã đổ, cô chỉ có thể cắn răng nói tiếp: “Ngụy Phong, đừng thật sự bị chuyện yêu đương làm cho mê mẩn đầu óc, lý trí một chút, cũng thông minh một chút, thời gian chúng ta có thể ở bên nhau thì hãy dốc hết sức làm việc khiến đôi bên vui vẻ, khi chia xa… cũng phải hạ quyết tâm.”

Ngụy Phong bỗng nhiên cười, trong mắt đều là sự hoang đường và tuyệt vọng, dây thanh quản tựa như bị cắt đứt: “Con mẹ nó hóa ra em đã lên kế hoạch hết rồi, vậy chẳng phải anh còn phải nói một tiếng cảm ơn với em sao, em thật là dịu dàng, thiện lương lại hiểu đạo lý quan trọng, vừa cho anh vừa bảo anh làm, cuối cùng còn có thể để anh toàn thân trở ra, không có chút phiền phức nào, Lộ An Thuần, ông đây thật sự phải cảm ơn em.”

Lời trào phúng của anh khiến trái tim Lộ An Thuần tan nát, nhưng cô có thể làm sao… bọn họ vốn dĩ không có tương lai.

Ngụy Phong nản lòng thoái chí xoay người, không nhìn cô nữa.

Không đành lòng, cũng không dám…

Ngay cả tên đứa con sau này của bọn họ anh cũng nghĩ xong rồi, tương lai anh cũng sẽ chăm con thật tốt, hướng dẫn con làm bài tập, dù sao đây cũng là chuyện anh giỏi… Anh sẽ không để cho Lộ An Thuần nhọc lòng chuyện sinh hoạt, anh giỏi nhất là chăm sóc người khác, Lộ An Thuần muốn nuông chiều con, anh sẽ đóng vai người bố nghiêm khắc, con có ghét anh cũng không sao.

Những cảnh tượng này đều tái hiện trong đầu Ngụy Phong vào mỗi đêm, vì ngôi nhà nhỏ ấm áp anh khát vọng mà góp từng viên gạch, sau đó nghĩ đến cô, anh vô cùng hạnh phúc chìm vào cảnh trong mơ.

Bây giờ Lộ An Thuần lại nói cho anh biết, tất cả những thứ này đều là hy vọng xa vời.

Cô hoàn toàn không có dự định bước tiếp cùng anh.

Con mẹ nó thật là cặn bã đến mức không giới hạn mà.

Ngụy Phong không còn lời nào để nói nữa, anh quay người rời đi.

Lộ An Thuần khóc một mình một lúc, dùng khăn giấy lau khô nước mắt, ngồi một mình trong đình ăn bánh socola còn sót lại.

Anh muốn đi, cô cũng không ngăn cản, cũng không giữ lại.

Nói ra được chân tướng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô không cho được mái nhà mà Ngụy Phong muốn, hai người cứ nhất định phải ở bên nhau thì cũng chỉ có thể ngọc nát đá tan, nhưng cô không muốn Ngụy Phong mất đi tương lai tươi sáng xán lạn.

Nếu như anh suy nghĩ rõ được chuyện này, có lẽ sẽ từ bỏ cô nhỉ.

Đàn ông chung quy sẽ tỉnh táo lý trí hơn phụ nữ một chút.

Lộ An Thuần đã ăn hết bánh kem, ngay cả kem ở đáy hộp cũng bị vét sạch, sau đó cô ung dung rút khăn giấy lau miệng rồi đi về phía nhà mình.

Cô không phải là một người lún sâu vào bi thương, nếu như vậy, cô không có cách nào bước ra khỏi tuổi thơ bóng đêm vô tận kia.

Việc Lộ An Thuần giỏi nhất chính là ngăn cản cảm xúc sụp đổ kịp thời, sau đó giống như người không có việc gì, nghênh đón mặt trời mọc vào bình minh.

Bởi vì trong ngày mới, tất cả đều sẽ tốt thôi.



Hai người đã mấy ngày không liên lạc, mỗi ngày Lộ An Thuần ở trong nhà, đắm chìm trong phòng tranh, vẽ từng bức tranh trừu tượng rất có sức lôi kéo cảm xúc.

Nhiều năm như vậy, hội họa là phương thức giải quyết cảm xúc duy nhất của cô.

Ngày sinh nhật của Chúc Cảm Quả, cậu ta hẹn rất nhiều anh em trong hẻm đi KTV chơi, một đám có nam có nữ cực kỳ náo nhiệt.

Trong ánh sáng hồng đỏ ăn uống linh đình, Ngụy Phong ngồi một mình trong góc ghế sô pha, tư thái nhàn hạ, cầm ly rượu, đôi mắt đen nhanh vùi sâu vào bóng của xương lông mày, trong mắt chứa hơi men say.

Đầu ngón tay trắng nõn thon dài cầm nửa điếu thuốc, bốc lên khói trắng.

Một cô gái mặc quần yếm jeans, để tóc xoăn đi tới bên cạnh anh, rót rượu cho anh, còn nói muốn cùng anh chơi xúc xắc.

Ngụy Phong cầm hộp xúc xắc, lắc mấy cái qua loa rồi mở hộp, thua thì uống rượu, ly này đến ly khác.

Rất rõ ràng, tâm trạng anh không tốt.

Cô gái tên là Khang Mẫn Gia, là cô gái sống trong hẻm Thanh Hà chơi với Chúc Cảm Quả từ nhỏ đến lớn, Chúc Cảm Quả gọi cô ta là chị Khang, năm ngoái cô ta đã vào học trường nghề, đã học được cách ăn diện, khuôn mặt vốn bình thường không có gì lạ, trang điểm lên lại rất đẹp, có chút khuôn mẫu của hotgirl mạng, gần đây còn làm chủ kênh trang điểm làm đẹp trên nền tảng video ngắn.

Cô ta vẫn luôn thích Ngụy Phong, thấy tối nay tâm trạng anh không tốt thì sinh ra chút tâm tư khác, càng không ngừng chuốc rượu anh.

Cô ta vừa mới xích lại gần, mùi nước hoa rẻ tiền trên người khiến anh nhíu mày lại.

Lộ An Thuần chưa từng xịt nước hoa, nhưng trên người cô có mùi thơm thơm, là mùi sữa tắm em bé Bảo Bảo Sương. Đúng vậy, bây giờ cô vẫn đang dùng sữa tắm em bé, bởi vì chất da dị ứng, sau này Ngụy Phong chỉ thích loại mùi hương nhàn nhạt của Bảo Bảo Sương, còn mua cho Ngụy Nhiên một chai.

Không biết tại sao lại nghĩ đến cô, trong mắt Ngụy Phong xẹt qua chút lạnh lùng chế giễu, anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly.

Khang Mẫn Gia nhìn yết hầu nhấp nhô trên cổ anh, trong lòng ngứa ngáy, cô ta xích lại gần anh, giọng nói mềm mại quyến rũ: “Ngụy Phong, tối nay nhà em không có ai, đến chỗ em nghỉ ngơi đi.”

Ngụy Phong phiền chán đẩy cô ta ra: “Ông đây uống nhiều rồi.”

“Không sao.” Cô ta lại quấn lấy như dây leo: “Em chăm sóc anh.”

Ngụy Phong hơi nhướng khóe mắt lên: “Uống nhiều rồi, không cương nổi.”

“...”

Một đám con trai xung quanh cười hi hi ha ha, đương nhiên Khang Mẫn Gia cũng cười, nhưng trong nụ cười ít nhiều cũng có chút xấu hổ, chỉ có thể dùng giọng điệu trêu ghẹo để xoa dịu không khí: “Anh đang nói gì vậy, đáng ghét.”

Chúc Cảm Quả đi tới, tách Ngụy Phong và Khang Mẫn Gia ra: “Chị Gia, Ngụy Phong có bạn gái rồi, cậu ấy chỉ hăng hái với bạn gái cậu ấy thôi, người khác đều không được, chị đừng nghĩ nữa.”

Khang Mẫn Gia khẽ xùy một tiếng, nói: “Tôi vẫn nhìn không ra đấy, bộ dạng này của cậu ta, tám chín phần mười là chia tay rồi…”

“Chuyện đó không thể nào, bạn gái cậu ấy yêu thích cậu ấy lắm đấy.” Chúc Cảm Quả kéo Khang Mẫn Gia đi đến một bên ghế sô pha ở đối diện, bảo cô ta gọi mấy bài hát, đừng quấn lấy Ngụy Phong nữa.

Tửu lượng của Ngụy Phong cũng không tệ lắm, rất ít khi uống say, nhưng lúc này đầu óc lại hơi choáng váng, thế là anh một mình đi ra khỏi phòng bao, đến bên đường hít thở không khí.

Sắp vào giữa hà, trong làn gió nhẹ cũng lộ ra sự nóng bức buồn bực, cảm giác oi bức bức bối này nương theo hơi thở, tiến vào mạch máu của anh, chui rúc hỗn loạn không để sót chỗ nào trong cơ thể anh.

Anh còn không làm gì nữa thì thật sự sẽ bị nghẹn chết.

Ngụy Phong dựa lưng vào mặt tường lạnh băng gập ghềnh, mượn hơi rượu gọi một cuộc điện thoại cho Lộ An Thuần.

Mấy giây thôi là cuộc gọi đã được kết nối, giọng nói của cô gái vẫn nhẹ nhàng như ban đầu: “Ngụy Phong.”

Nghe thấy giọng nói của cô, con mẹ nó mắt của Ngụy Phong cũng sắp đỏ lên, giọng nói khàn đi, anh chịu đựng sự chua xót cuồn cuộn trong lồng ngực, kiềm chế hỏi cô —

“Em không nhớ anh sao?”