Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 47: Hình xăm




Sáu giờ tối, hai người đi ra khỏi quán điện tử, ông chủ ngồi ở quầy tặng cho bọn họ một phiếu ưu đãi, nói lần sau đến, khách quen có thể được giảm 20%.

Đi ra khỏi quán, Ngụy Phong tiện tay muốn ném phiếu ưu đãi đi, Lộ An Thuần nhanh tay chiếm lấy: “Đừng ném chứ, lần sau có thể được giảm giá đó.”

Ngụy Phong liếc cô một cái: “Em còn muốn tới đây nữa à?”

“Vì sao lại không.” Lộ An Thuần búng vào tờ phiếu ưu đãi: “Chẳng lẽ hôm nay anh không vui sao?”

“Vui nhưng mà…”

Ngụy Phong luôn cảm thấy không thích hợp, là lạ.

Có thể là tư tưởng của chính anh có vấn đề.

Lộ An Thuần lấy ra ví tiền nhỏ của mình rồi bỏ nó vào: “Lần sau chúng ta lại đến quán này chơi game, anh cũng phải mở máy tính, chúng ta đấu xem căn cứ của ai phát triển mạnh hơn.”

“Sau này nhà của chúng ta có phải cũng phải có một phòng máy tính không?”

“Cái đó nhất định phải có.” Lộ An Thuần không hề do dự, không hề nghĩ ngợi nói: “Phải bố trí máy tính màn hình cực lớn, cài nhiều trò chơi giống như Rimworld, em rất thích loại trò chơi này, anh phải dạy em.”

“Được.”

Sau khi hai người thương lượng xong, Lộ An Thuần mới chậm chạp kịp phản ứng, vừa rồi anh nói là… nhà của bọn họ.

Đó là… tương lai xa xôi biết bao.

Anh nhắc đến một cách tự nhiên như vậy, cô cũng trả lời nhẹ nhàng như thế, tựa như thật sự gần trong gang tấc, có thể chạm tay đến.

Lộ An Thuần níu lấy tay áo của Ngụy Phong.

Cô cũng rất hy vọng có thể cùng người đàn ông này có một ngôi nhà, có phòng máy tính màn hình cực lớn, anh dạy cô chơi game, em trai cũng có thể gia nhập cùng bọn họ chơi game.

Trước kia Lộ An Thuần chưa từng chờ đợi tương lai, bởi vì cô không nhìn thấy rõ con đường phía trước, cho đến giờ phút này, cô lại mong đợi trưởng thành.

Đi ra khỏi quảng trường dưới mặt đất, Lộ An Thuần bắt xe taxi ở giao lộ, cùng Ngụy Phong đi đến Hồng Nhai Động.

Hôm nay Ngụy Phong luôn nhắc đến Hồng Nhai Động, mặc dù có thể chỉ vì chứng minh việc anh đưa cô đi thuê phòng tuyệt đối không phải là bụng dạ khó lường, dù sao Lộ An Thuần cũng không muốn về nhà.

Hồng Nhai Động vào chạng vạng tối đã mở đèn đuốc sáng trưng, bóng người nhốn nháo, dòng người rộn ràng đi vào thang máy hết nhóm này đến nhóm khác, tuôn trào về phía phố đi bộ.

Lộ An Thuần và Ngụy Phong đứng một bên lan can ở nơi cao, đằng xa là sông Gia Lâm cuồn cuộn dâng trào, mà phố đi bộ phong cách cổ xưa ở dưới chân bọn họ.

Lần đầu tiên cô tới nơi này, cảm thấy rất mới mẻ mà dùng điện thoại tìm góc chụp hình, sau khi chụp xong thì mở app chỉnh hình, phối thêm vài chữ cái, làm thành cảm giác áp phích.

“Sao anh cũng vào ống kính!”

Sau khi kết thúc chỉnh hình tỉ mỉ, Lộ An Thuần mới giật mình phát hiện ra, trong hình áp phích của cô ngoài ý muốn chụp được sườn mặt của Ngụy Phong.

Áo khoác màu đen phác họa thân hình cao ngất của anh, đường nét góc nghiêng lạnh lùng, cảnh nền là trấn cổ đèn đuốc trơ trụi.

Anh giống như đường viền màu đen tô điểm cho hình áp phích của cô.

Ngụy Phong lại gần, nghiêng đầu nhìn ảnh chụp của cô: “Em chụp trúng anh còn trách anh vào ống kính nữa.”

Lộ An Thuần bĩu môi: “Cứ trách anh đó.”

“Bởi vì anh, hình của em lập tức có phong cách rồi.”

“Tự luyến.”

Mặc dù Lộ An Thuần không chịu thừa nhận, nhưng nhìn lại tấm hình đó, quả thật bởi vì tình cờ chụp được sườn mặt của anh khiến cho toàn bộ hình ảnh có cảm xúc khiến cô động lòng.

Nhân lúc anh không chú ý đến, Lộ An Thuần lén lút cài đặt hình thành ảnh màn hình.

Kết quả vừa ngẩng đầu, Ngụy Phong đang nhìn chằm chằm cô với ý tứ sâu xa, khóe miệng cười lên: “Em không sợ bị bố em nhìn thấy hả?”

Lộ An Thuần thản nhiên nói: “Cái hình này chụp trúng anh giống như người qua đường vậy, có gì phải sợ.”

Hai người hóng gió đêm lạnh lẽo một lúc, lại đi thang máy đến phố đi bộ ở dưới lầu, tìm một quán rượu nhỏ phong cách đẹp tĩnh mịch, lại có thể ngắm sông.

Ngụy Phong gọi hai ly cocktail, nhưng đã nhắc riêng không bỏ rượu cồn vào ly mojito của cô.

Lộ An Thuần rất khinh bỉ nói: “Cocktail mà không bỏ rượu, cái này giống như ăn mì thịt bò không lấy mì vậy, quả thật là đùa giỡn lưu manh.”

Chờ nhân viên phục vụ bưng hai ly cocktail lên, Ngụy Phong nếm thử ly tam giác của cô, xác định không có rượu cồn mới nói: “Nếu anh thật sự làm em say thì mới là đùa giỡn lưu manh.”

“Em không sợ.”

“Anh sợ.”

“Anh sợ cái gì chứ.”

“Sợ không có sức tự kiềm chế tốt như thế.”

Lộ An Thuần đưa tay lấy cái ly của anh, Ngụy Phong chậm rãi dời đi: “Uống của em đi.”

“Chỉ muốn uống của anh thôi.”

Ngụy Phong đưa cái ly tới bên miệng cô, dịu dàng nói: “Một ngụm.”

Lộ An Thuần cũng không dám uống nhiều, khẽ nhấp một miếng: “Anh gọi Vodka à?”

“Thế mà lại có thể phát hiện ra được.”

“Anh cháy ghê đó.”

Ngụy Phong nhìn dấu son môi nhàn nhạt của cô, giống như đánh dấu, tỏ rõ quyền sở hữu của cô đối với anh, Ngụy Phong vẫn rất thích cảm giác thế này.

“Chóng mặt thì nói với anh, anh đưa em về.”

“Được thôi.”

Cô gái nhỏ hững hờ đặt tay vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng gãi vào ngón tay cái của anh.

Ngụy Phong không dám cầm ngược lại, chỉ ngoan ngoãn nâng bàn tay cô.

Lần đầu tiên nắm tay đã diễn ra vô số lần trong đầu anh, lại không ngờ rằng sẽ tự nhiên như vậy…

Giống như bọn họ vốn nên như vậy, cũng nên như vậy.

Làn gió nhẹ thổi lướt qua khuôn mặt dịu dàng của cô gái, khuôn mặt hơi hiện lên màu hồng nhạt, tóc mái ngang trán ngoan ngoãn bị gió thổi lộn xộn.

Ngụy Phong lúc thì cúi đầu uống rượu, lúc thì ngẩng đầu nhìn cô.

Sự ầm ĩ xung quanh mình, ca sĩ ở trong góc vườn hoa, còn có sông Gia Lâm cuồn cuộn dâng trào nơi xa… đều đã cách xa thế giới của anh.

Trong mắt anh chỉ có cô.

Lộ An Thuần không uống một ngụm mojito nào trong ly của mình, cô và anh cùng nhau thưởng thức ly rượu Vodka kia, Ngụy Phong nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái, cũng dung túng cho cô.

Tay còn lại của Lộ An Thuần lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt Ngụy Phong: “Cho anh xem bộ phim lịch sử “Catherine Đại Đế” em cày vào ngày nghỉ này, nữ chính thật sự rất đẹp, rất có khí chất đế vương.”

“Bây giờ em mới xem à? Catherine của Marina Aleksandrova là tốt nhất.”

“Thật à? Trước kia anh từng xem hả?”

Ngụy Phong thản nhiên nói: “Xem qua hết mấy phiên bản rồi, Aleksandrova có một đôi mắt sói rất có dã tâm, rất thích hợp diễn vai đại đế.”

Lộ An Thuần vô cùng ngạc nhiên nhìn Ngụy Phong, không nghĩ tới anh lại từng xem bộ phim mà mình thấy hứng thú.

Cảm giác này… nói thế nào chỉ, có chút xu hướng tìm được người bạn tâm hồn rồi.

“Bộ phim “Trò Chơi Vương Quyền” phong thần trong lòng em, không phải anh cũng trùng hợp xem rồi chứ.”

Ngụy Phong liếc cô một cái: “Ai lại chưa xem “Trò Chơi Vương Quyền” chứ?”

“Anh thích cặp đôi nào?”

“Jaime Lannister và Cersei Lannister.”

“?”

“Ngụy Phong, trong lòng anh quả nhiên có một tên biến thái.”

“Phim thôi mà.” Đầu ngón tay Ngụy Phong lơ đãng xoay tay cầm chiếc ly: “Thật ra anh còn đu cặp Jaime Lannister và Brienne nữa.”

“Em cũng vậy!” Lộ An Thuần lại kích động, nắm chặt ngón tay ấm áp dày rộng của anh: “Em cũng đu cặp này! Em xem cảnh bọn họ la`m t*nh đã hơn hai mươi lần rồi!”

Cô gần như bật thốt ra, mãi đến khi đáy mắt Ngụy Phong lộ ra ý tứ sâu xa, cô mới chậm chạp ý thức được…

Lời này hình như không nên nói với con trai.

“Gì ấy nhỉ… anh còn rất thích Jaime đó nha.” Lộ An Thuần cố gắng đổi chủ đề.

Ánh mắt Ngụy Phong nhìn thẳng vào cô: “Em đã xem… hai mươi lần.”

Anh nghiêng đầu dựa vào chỗ ngồi: “Anh nhiều nhất cũng chỉ xem mười lần mà thôi.”

“...”

Kẻ tám lạng người nửa cân đó được không.

“Lần sau có muốn cùng nhau xem không.” Anh đề nghị.

“Ai muốn cùng nhau xem chứ!”

Ngụy Phong cong môi cười, một lần nữa bưng ly rượu lên, lần này anh uống một hơi hết sạch chất lỏng trong ly: “Trước kia cảm thấy em cách anh rất xa xôi; giống như vì sao trên trời xa không thể chạm tới, sau khi ở cùng nhau mới phát hiện ra, chúng ta có rất nhiều tiếng nói chung, em không phải là vì sao, em chính là bà xã của anh.”

Anh nắm chặt tay cô.

“Ngụy Phong, em cảm thấy anh hơi say rồi, anh cảm thấy sao?”

“Vẫn ổn.”

Lộ An Thuần cũng cúi đầu cười, nhìn anh siết chặt lấy tay cô, khuôn mặt dịu dàng: “Ngại quá đi.”

“Vậy chúng ta tiếp tục nói về Catherine.”

“Được.” Lộ An Thuần mở màn hình điện thoại ra, nhìn nữ diễn viên Aleksandrova: “Cô ấy thật sự quá đẹp, em rất thích cô ấy.”

Ngụy Phong cùng cô xem hình: “Anh cũng thích.”

“Cái gì, anh cứ nói với bà xã là anh thích cô gái khác như vậy à, anh không sợ bà xã tức giận sao?”

“Anh thích Thang Duy em cũng không tức giận mà.”

Lộ An Thuần cười thuần khiết đẹp đẽ: “Thật ra em cũng thích Thang Duy.”

Ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt ve da mu bàn tay mềm mại mịn màng của cô: “Em thật sự rộng lượng quá đấy.”

“Cùng anh thích những cô gái xinh đẹp thật sự cũng là chuyện khá vui.”

Ngụy Phong lại gần, dịu dàng nói bên tai cô: “Nhưng Lộ An Thuần, anh thích em nhất.”

Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh, vành tai Lộ An Thuần hồng lên, ánh mắt rũ xuống, cô nghiêm túc nói ra từng chữ: “Ngụy Phong, em cũng vậy, thích anh nhất.”

*

Ra khỏi Hồng Nhai Động, Lộ An Thần vẫn chưa muốn về nhà, cô kéo Ngụy Phong đi vào một tiệm xăm hình rồi dừng bước chân lại: “Ngụy Phong, anh có muốn…”

Còn chưa đợi anh trả lời, Lộ An Thuần lại nói ngay: “Thôi thôi, anh phải vào trường Hàng không, không thể xăm mấy thứ vớ vẩn này được.”

Mặc dù nói như vậy nhưng cô vẫn kéo anh đi vào tiệm xăm mờ tối dưới lòng đất: “Em có thể xăm, em không vào trường Hàng không, cũng không thi công chức.”

“Đừng tùy hứng cô hai.” Ngụy Phong nhắc nhở: “Đây không phải là trò đùa.”

“Đâu có đùa, em đã muốn có một hình xăm từ lâu rồi.”

Anh cưng chiều khẽ vỗ gáy cô: “Em còn nổi loạn lắm.”

Giọng nói Lộ An Thuần trầm thấp: “Anh biết mà, em không nổi loạn.”

Tuổi thơ của cô, những việc cô đã trải qua, tất cả đều không cho phép cô nổi loạn, cô chỉ là bị đè nén quá lâu, giống như con cá mắc cạn trên cát, sắp ngạt thở.

Ngụy Phong là vũng nước nhỏ duy nhất của cô, ở trên người anh, cô đã hít thở được bầu không khí tự do đầu tiên.

“Em muốn xăm, Ngụy Phong, không được cản em.”

Anh dung túng tất cả các hành vi làm càn bốc đồng của cô, khẽ nói với thợ xăm hình: “Làm cái nào dễ xóa cho cô ấy.”

“Yên tâm, sau khi xóa sẽ không có chút dấu vết nào.”

Lộ An Thuần không nghe thấy đoạn đối thoại của Ngụy Phong và thợ xăm, tràn đầy phấn khởi nhìn hoa văn hình xăm trên tường.

Ngụy Phong lật quyển sách hình xăm ra, đề nghị: “Xăm bươm bướm nhé? Hay là hoa hồng?”

“Chán lắm.”

“Vậy em tự chọn một cái đi.” Anh đưa sách cho cô: “Còn có rất nhiều kiểu dáng.”

“Em muốn xăm chữ cái, tên của anh, WF.”

Ngụy Phong quả thật muốn cười, đang muốn nói cô ảo tưởng đến mức giống con nít, lại nghe cô nói một cách nghiêm túc —

“Xăm bên ngực trái.”