Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 987






“Bà Trần, tôi biết bà muốn nói gì” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng ngắt lời bà ta, quay đầu nhìn bà Trần: “Tôi sẽ bình tĩnh mà suy nghĩ kỹ càng.”
Bà Trần gật đầu đáp: “Vậy là tốt rồi, hai người cậu mợ cũng
không còn là trẻ con nữa, tự nhiên có cân nhắc và tính toán của riêng mình.

Suy nghĩ rõ ràng là tốt rồi.”

Khi Kiều Phương Hạ đi xuống lầu, Đình Trung đã ngoan ngoãn tự mình thu dọn xong đồ đạc, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha chờ Kiều Phương Hạ, không ồn ào không quậy phá.
Kiều Phương Hạ lấy một vài thứ của mình và Lê Đình Tuấn xuống, Đình Trung lập tức tiến lên và chu đáo giúp Kiều Phương Hạ nhét đồ vào cặp sách nhỏ của mình, nói một cách nịnh nọt ân cần: “Đình Trung cầm giúp mẹ”
Vô Nhật Huy đi ra ngoài để giúp Lê Đình Tuấn vài thứ rồi quay lại.

Khi thấy Kiều Phương Hạ đích thân đến đón Đình Trung về nhà họ Phó, anh ta cũng có hơi ngạc nhiên.
Kiều Phương Hạ thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh ta, cười ngượng nghịu nói với anh ta: “Về chung đi.”
“Được.”
Vô Nhật Huy đưa tay cầm lấy chiếc vali của Đình Trung, đồng thời đưa cho Kiều Phương Hạ một sợi dây chuyền bằng bạc giống hệt với sợi tối hôm qua, nhẹ giọng nói: “Chuyện ngày hôm qua cậu Hai nhờ tôi điều tra, giờ đã có chút manh mối”
Kiều Phương Hạ lập tức đeo sợi dây chuyền lên cổ mình rồi khẽ hỏi: “Như thế nào?”
“Chiếc xe này và biển số xe này, cô có biết không?” Vô Nhật Huy lấy điện thoại di động của mình ra, cho Kiều Phương Hạ nhìn chiếc xe trong ảnh, rồi hỏi cô.
Là giấy phép nước Thanh Sơn.
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào biển số xe rõ ràng trên bức ảnh, lắc đầu và trả lời một cách chắc chắn: “Chưa từng nhìn thấy, chắc nó không phải là xe của người quen của tôi.”

Vô Nhật Huy gật đầu, đáp: “Cô không biết là đúng rồi.”
“Chủ nhân của chiếc xe này đã đến trụ sở Quân Diệt vào tháng trước.

Chúng tôi đã điều tra và phát hiện ra nó không thuộc sở hữu của nhân viên thuộc Quân Diệt, cho nên mới cảm thấy kỳ lạ.

Với lại, thời gian nó vào Quân Diệt lại trùng với thời gian cô nhận được thông báo nhiệm vụ”
Trụ sở Quân Diệt, nói như vậy chỉ có nhân viên nội bộ mới được vào, chủ thuê không được vào.
Trừ những trường hợp rất đặc biệt.
Kiều Phương Hạ nhướng mắt, đưa mắt nhìn Vô Nhật Huy.
“Hiện tại mới chỉ tìm được một thông tin hữu ích này.

Nó cực kỳ đáng ngờ, hơn nữa tôi nghi ngờ đây là một chiếc xe được cấp phép với biển số giả” Vô Nhật Huy lại thì thầm nói với CÔ.

“Tuy nhiên, chiếc xe này là phiên bản giới hạn.

Kể từ khi ra mắt đến nay, trên toàn thế giới có hơn hai trăm chiếc được bán ra.

Việc chúng ta phải làm bây giờ là tìm hiểu thông tin chủ nhân của hơn hai trăm chiếc này”
Vô Nhật Huy nói nửa chừng, rồi liếc nhìn Kiều Phương Hạ: “Đây là sở trường của cô.”
“Tôi biết rồi” Kiều Phương Hạ trầm ngâm gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Anh gửi mẫu xe cho tôi.”
Vô Nhật Huy lập tức gửi mô hình cụ thể của chiếc xe này đến điện thoại di động của Kiều Phương Hạ, đồng thời lại nói với Kiều Phương Hạ: “Phải rồi, cậu Hai, anh ấy.”
Nói được một nửa rồi lại dừng lại..