Một hồi lâu, Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng nói với vệ sĩ: “Kéo ra đi”
ở trong phòng bệnh của Kiều Tứ Văn mà gây ra tai nạn chết người là điềm xấu.
Lúc hai người được vệ sĩ kéo ra, Kiều Diệp Ngọc đã khóc đến khàn giọng, người co rúc trên đất, quần áo bị xẻ cả ra.
Kiều Phương Hạ nhìn cô ta, cầm lấy thảm trên giường, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Kiều Diệp Ngọc.
“Cút ngay! Tôi không cần chị thương hại!” Kiều Diệp Ngọc điên lên hét to với cô.
Kiều Phương Hạ vẫn nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời: “Ngại quá, chị không có thương hại em, mà là sợ cái vẻ quần áo xốc xếch của em là ô uế mặt người khác.”
Kiều Diệp Ngọc cứng đờ cả người, quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ.
“Phủ vào, đi ra ngoài, không được phá ông đang nghỉ ngơi” Kiều Phương Hạ lạnh lùng nói với cô.
Sau khi Tống Vân Lan bị ngăn thì tỉnh táo lại, thấy con gái mình nằm trên mặt đất thì rất sợ hãi, bà ta vội vàng tránh khỏi tay hộ sĩ, nhào đến bên người Kiều Diệp Ngọc: “Diệp Ngọc! Diệp Ngọc con sao vậy? Ai đánh con ra thế này?”
Kiều Diệp Ngọc bình tĩnh nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ một hồi, sau đó cắn răng bò dậy.
Cô ta kéo tay Tống Vân Lan, nhẹ nhàng an ủi vài câu.
Lúc chuẩn bị rời khỏi phòng, cô ta đứng lại.
“Kiều Phương Hạ, chị sẽ hối hận” Sau đó cô ta nhẹ nhàng nói một câu, rồi lại đỡ
Tống Vân Lan, khập khễnh đi ra khỏi phòng bệnh.
Kiều Phương Hạ nhìn bóng lưng cô ta biến mất ngay tại ngã rẽ, quay sang nhìn vệ sĩ trước mặt, thấp giọng nói: “Từ nay về sau, hai người họ không được phép xuất hiện trong phòng bệnh”
“Vâng”
Tống Vân Lan phát điên đến mức đánh cả con gái ruột của mình, còn bảo cô ta chết đi, người điện thế này thì thật sự là một quả bom hẹn giờ.
Phó Viễn Hạo nghe Vô Nhật Huy kể về chuyện trong phòng bệnh mấy ngày trước của Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn, đoán rằng hai người đã làm hòa rồi, cố ý bảo Kiều Phương Hạ đến đón Đình Trung đi ăn cơm.
Lúc Kiều Phương Hạ nhận được cuộc gọi thì đã hai giờ chiều, Phó Viễn Hạo canh thời gian cho cô rất đúng lúc.
“Một mình nó ở Hoàng Gia nửa tháng rồi, đón nó về đi, thằng nhóc cũng thật đáng thương” Phó Viễn Hạo thấp giọng nói: “Cháu không muốn thấy nó thì để nó từ từ ở nhà chơi, sẽ không quấy rầy cháu nghỉ ngơi đâu.”
Kiều Phương Hạ im lặng nghe Phó Viễn Hạo nói, thầm thở dài.
Phó Viễn Hạo vì chuyện của cô và Lê Đình Tuấn mà nhiều lần không màng đến việc mình là trưởng bối mà cầu xin cô.
Nếu cô không đón Đình Trung về thì cô đúng là không biết tốt xấu rồi.
“Được, cháu sẽ đi đón” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng trả lời.
“Vậy thì không thể tốt hơn nữa rồi” Phó Viễn Hạo lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nói: “Chuyện giữa cháu với Đình Tuấn… Nhưng mà đứa nhỏ vẫn vô tội mà, đúng không?”
Ý của Phó Viễn Hạo là để cho Kiều Phương Hạ nhìn mặt mũi của con trai mà thai thứ cho Lê Đình Tuấn.
Từ đầu ông đã cảm thấy, nguyên bản vẫn là tốt nhất..