Trừ khi anh moi tim mình ra đem đến trước mặt cho Kiều Phương Hạ và bọn họ xem.
“Vậy năm mươi, năm mươi đi.
Chuyện này cũng không còn cách nào có thể chứng thực được” Hoắc Thanh Phong ở bên cạnh lên tiếng nói với hai người: “Đều uống cạn một ly là xong.
”
Trạm Khánh Minh không nói gì nữa, Lệ Đình Tuấn cũng không phản đối, và trò chơi lại tiếp tục.
Bởi vì Lệ Đình Tuấn làm rối loạn, Trạm Khánh Minh cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, tâm trí không tập trung vào ván bài, cho nên Thẩm Minh Hân ngồi dưới nhà của Lệ Đình Tuấn dễ dàng chiếm hời và thắng liên tiếp hai ván.
“Nếu cô còn thắng nữa thì tôi chỉ có thể chọn mạo hiểm hôn cô thôi.
” Người đàn ông ngồi đối diện Thẩm Minh Hân bị thua nên có chút dở khóc dở cười, anh ta tỏ vẻ uy hiếp cô ấy và nói.
“Anh cứ thử xem” Hoắc Thanh Phong thản nhiên đáp lại đối phương một câu:
“Anh đây muốn cậu phải bò ra ngoài.
”
“Biết rồi, Tiểu Hân là bảo bối trong lòng anh, không ai dám động đến”
Thẩm Minh Hân lại mím môi nhìn bài trên tay và không nói gì, giống như không có nghe thấy hai người kia đang nói thật hay nói đùa nữa.
Cô ấy nghĩ ngợi, vừa nãy hình như cô ấy không có đáp lại câu nói cuối cùng của Vô Nhật Huy, như vậy hơi không được lịch sự.
Hoắc Thanh Phong cười đùa với đối phương, đồng thời cũng thu hồi lại ánh mắt và chuyển tầm nhìn đến chỗ Thẩm Minh Hân.
Sau khi Thẩm Minh Hân nói chuyện điện thoại xong bèn im lặng bất thường.
Từ nhỏ tính tình của cô ấy đã ồn ào ầm ĩ, chỉ cần thức dậy là miệng nói liên tục không ngừng, trừ khi là có tâm sự.
Ván tiếp theo là người đàn ông đối diện Thẩm Minh Hân thắng.
Thẩm Minh Hân nhìn bộ dạng đắc ý của anh ta bèn bĩu môi, nói với giọng không vui: “Tôi chọn nói thật”
“Tôi giúp Hoắc Thanh Phong hỏi một câu” Người đàn ông cười nói.
“Nếu anh không hỏi giúp anh ta thì thật đúng là có lỗi với Hoắc Thanh Phong” Trạm Khánh Minh ở bên cạnh lười biếng phụ họa theo.
Làn da của anh ta thuộc tone trắng lạnh, sau khi uống cạn ly rượu mạnh đó xong trên người cảm thấy hơi nóng, làn da chuyển sang màu hồng, cổ áo sơ mi phanh rộng, một tay nhẹ nhàng khoác lên vai Kiều Phương Hạ, bộ dạng có vài phần phóng đãng.
Đôi mắt của Trạm Khánh Minh có điểm giống mẹ anh ta, đuôi mắt hơi xếch lên
giống như mắt phượng, khiến cho cả khuôn mặt mê hoặc không ít, nhất là lúc này khi ánh mắt anh ta mang theo một hai phần ngà ngà say, lại càng mê hoặc hơn.
Thẩm Minh Hân nhìn vào đôi mắt anh ta, cảm thấy người đàn ông này uống rượu còn quyến rũ hơn so với một người phụ nữ như cô ấy, cho nên lập tức quay ra khinh bỉ, trả lời bằng giọng điệu khó chịu: “Không nói chuyện không ai bảo anh bị cấm đâu.
”
“Bình thường anh vẫn rất chiều em, nói chuyện với anh như vậy có biết lớn nhỏ không hả?” Trạm Khánh Minh vươn tay làm giả động tác bắn súng vào đầu cô ấy.
Thẩm Minh Hân không nhịn được khẽ nhíu mày.
Thế nhưng nghĩ đến bộ dạng người đàn ông này nổi lên thú tính, cô ấy đành ngậm ngùi nuốt lời nói vào trong bụng.
Người đàn ông đối diện lại nhìn về phía Hoắc Thanh Phong, giúp anh ta hỏi Thẩm Minh Hân một câu: “Cô có thích Hoắc Thanh Phong không?”
Thẩm Minh Hận biết ngay sẽ hỏi vấn đề này.
Cô ấy suy tư vài giây, sau đó thản nhiên trả lời: “Tôi thích Hoắc Thanh Phong, giống với sự yêu thích của mấy người đối với anh ấy, không khác gì cả.
”.