Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 963






Lệ Đình Tuấn nhìn vào mắt cô ấy, đang muốn lên tiếng nói chuyện thì trong điện thoại đã có người nhấc máy.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói đang cố ý đè thấp của Vô Nhật Huy: “Alo?”
Thẩm Minh Hân dừng lại một chút, hỏi anh ta: “Là Vô Nhật Huy sao? Tôi là Thẩm Minh Hân, anh còn nhớ tôi không?”
Đầu dây bên kia vô cùng im lặng, qua vài giây mới truyền tới giọng nói của Vô Nhật Huy: “Có, đương nhiên là tôi nhớ”.

Cuộc điện thoại này của Thẩm Minh Hân gọi tới không đúng lúc chút nào.

Vô Nhật Huy vừa mới dỗ dành Đình Trung ngủ say, động tĩnh trong điện thoại suýt chút nữa đã đánh thức Đình Trung.


Anh ta nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng lại, lúc này mới hỏi ngược lại cô ấy: “Cô Thẩm, có chuyện gì sao?”
Thật ra Thẩm Minh Hân cũng rất ngại ngùng, bởi vì cô ấy và Vô Nhật Huy chẳng thân quen gì với nhau cả.

Nhưng mà vì Lệ Đình Tuấn, cuộc điện thoại này có ra sao cũng phải kiên trì gọi.

Cô ấy cân nhắc một chút, trả lời lại: “Chuyện là thế này.

Tôi và anh trai Thẩm Viên Quân đang chơi ở câu lạc bộ bên này.

Tôi chơi mạo hiểm bị thua, bọn họ giật dây tôi
gọi điện hỏi anh một câu hỏi.”
“Đã sắp mười một giờ rồi mà vẫn đang ở bên ngoài à?” Đầu dây bên kia dùng một chút rồi hỏi ngược lại.

Hoắc Thanh Phong ngồi một bên nhìn về phía điện thoại của Thẩm Minh Hân.

Chỉ một câu nói bất thình lình nhưng rõ ràng mang trong đó vài phần quan tâm thân thiết.

Thẩm Minh Hân cũng hơi sửng sốt, lập tức hạ thấp giọng trả lời anh ta: “Không sao, anh trai tôi cũng ở bên cạnh, đợi lát nữa anh sẽ đưa tôi về”

“Ừ” Vô Nhật Huy bên kia lại im lặng một lúc mới hỏi cô ấy: “Có vấn đề gì, cô nói đi.”
“À, thì là bọn họ đều đang muốn biết Lệ Đình Tuấn… Ừm, thì là, anh ấy đã ngủ với mấy người phụ nữ?” Thẩm Minh Hân nói lòng vòng mấy câu, cuối cùng thấp giọng hỏi.

Nghĩ ngợi một chút, cô ấy lại căng da đầu giải thích vài câu: “Tôi biết đối với anh mà nói, vấn đề này có hơi ép buộc làm khó anh, tôi cũng hết cách rồi.

Tôi chọn mạo hiểm nên mới bị bọn họ ép phải gọi điện thoại cho anh.”
“Quả thật là vấn đề này tôi không tiện trả lời.

Đây là chuyện riêng tư của cậu hai nhà chúng tôi.” Thẩm Minh Hân vừa dứt lời, Vô Nhật Huy ở bên kia đã thấp giọng đáp lời cô ấy.

Trạm Khánh Minh và Lệ Đình Tuấn đưa mắt nhìn nhau.

Khó trách người mà Lệ Đình Tuấn tin tưởng tuyệt đối chính là Vô Nhật Huy.

Thật ra loại câu hỏi bình thường này có trả lời cũng không sao cả, nhưng từ những chi tiết nhỏ như vậy có thể nhìn ra được phẩm chất của anh ta, người này thật sự cực kỳ trung thành với Lệ Đình Tuấn.

Cũng không biết Lệ Đình Tuấn đã dùng thủ đoạn gì mà khiến cho Vô Nhật Huy trung thành hết mực với anh như vậy.

“Vậy… Tôi không làm khó anh nữa” Thẩm Minh Hân cũng không ngờ rằng Vô Nhật Huy lại từ chối đầy dứt khoát như vậy.


Nhưng mà Vô Nhật Huy không chịu nói ra, cô ấy cũng không biết làm thế nào.

Cô ấy hơi dừng một chút, lại nói tiếp: “Vậy tôi cúp máy đây”
“Cô Thẩm, đợi đã” Cô ấy vừa nói ra câu này, Vô Nhật Huy lại thấp giọng mở miệng.

“Sao thế?” Thẩm Minh Hân vừa nghe thấy thế, lời nói này dường như mang theo ý hấp dẫn, ngón tay đang chuẩn bị nhấn nút kết thúc cuộc gọi lập tức khựng lại giữa không trung.

“Nếu như thua khi chọn mạo hiểm thì phải uống rượu phạt à?” Vô Nhật Huy hỏi ngược lại cô ấy.

Thẩm Minh Hân liếc mắt nhìn sang Lệ Đình Tuấn, đáp lại một tiếng “Ừm” đầy mơ hồ.

Nếu như cô ấy không có được đáp án thì Lệ Đình Tuấn sẽ phải uống ba ly, hy vọng Vô Nhật Huy có thể có tâm linh tương thông mà cảm ứng được.

“Cậu hai nhà chúng tôi đang ở bên cạnh cô đúng không?” Bất thình lình Vô Nhật Huy lại hỏi tiếp..