Người vợ của Lê Đình Tuấn mà Trạm Khánh Minh nhắc đến chính là Kiều Phương Hạ, nhưng trong tình huống hiện tại, chỉ có anh và Kiều Phương Hạ mới biết được rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Ánh mắt của Lê Đình Tuấn ngay lập tức nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt ngay trên eo Kiều Phương Hạ của Trạm Khánh Minh.
Kiều Phương Hạ không hề giãy giụa, thậm chí chẳng hề né tránh chút nào, chỉ hơi cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Trạm Khánh Minh.
Lệ Đình Tuấn lại nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, trong lòng chợt thoáng qua một cảm giác kỳ lạ.
Cho dù quan hệ giữa Cố Dương Hàn và Kiều Phương Hạ thì cô cũng chưa từng để anh ta động chạm vào người mình như thế này, phản ứng của cô thật bất thường.
Anh đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Tiếp cận Trạm Khánh Minh là nhiệm vụ mà tổ chức Quân Diệt giao cho Kiều Phương Hạ.
Con người Trạm Khánh Minh vô cùng cảnh giác và nghi ngờ với mọi thứ, những người bình thường đều không thể đến gần anh ta nên chỉ có thể thông qua cách này mà thôi.
Nhưng rõ ràng là trước khi bước vào đây, Kiều Phương Hạ và những người phụ nữ này đã bị khám xét thân thể và thay quần áo rồi, trên người cô bây giờ không có hung khí, có thể cô tới đây không phải là để giết Trạm Khánh Minh mà còn có nhiệm vụ nào khác.
Nhưng mà anh cũng không thể chỉ giương mắt ngồi nhìn vợ mình và Trạm Khánh Minh có hành động thân mật như vậy được.
Anh âm thầm điều chỉnh lại hơi thở của mình một chút, nhìn Kiều Phương Hạ không hề vùng vẫy trong vòng tay của Trạm
Khánh Minh, anh im lặng vài giây, vẻ mặt hờ hững hỏi ngược lại: “Người phụ nữ mà tôi đã từng chơi đùa qua mà anh cũng muốn ư? Chẳng phải anh mắc bệnh sạch sẽ à?”
“Hả?” Trạm Khánh Minh hơi nhướng mày lên một chút, quay đầu liếc nhìn Kiều Phương Hạ từ trên xuống dưới.
Không thể nhìn ra, không ngờ Lê Đình Tuấn lại chơi trò này thật, giấu giếm vợ mình đi ăn vụng ở bên ngoài.
Sau đó, anh ta nhếch khóe miệng lên nở nụ cười, đáp lại Lệ Đình Tuấn: “Những thứ chưa từng thử thì cũng phải thử một lần chứ.”
Khi đang nói chuyện, anh ta nhẹ nhàng cầm lấy cảm của Kiều Phương Hạ, trong mắt hiện lên ý cười và nhỏ giọng hỏi cô: “Hay là cô tự mình đưa ra quyết định đi, qua ngồi cùng Tuấn hay lại đây cùng với tôi?”
Mặc dù trong ánh mắt Trạm Khánh Minh đang hiện lên ý cười nhưng giọng điệu lại âm u, tàn ác, mang theo sự đe dọa và uy hiếp nữa.
Kiều Phương Hạ im lặng vài giây, cô cắn răng kiên quyết trả lời: “Tôi và anh Lệ không thân thiết gì cho lắm, cậu chủ hiểu lầm rồi.”
Rõ ràng là Trạm Khánh Minh đang tranh giành với Lệ Đình Tuấn, nếu bây giờ cô đi qua chỗ Lê Đình Tuấn thì e rằng sẽ chỉ làm liên lụy đến Lê Đình Tuấn mà thôi.
Hơn nữa, người của tổ chức Quân Diệt lúc sáng đã nhắc nhở cô phải cẩn thận chú ý chừng mực, những người đắc tội với Trạm Khánh Minh trước giờ đều không bao giờ biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu.
Trạm Khánh Minh nghe xong thì bật cười: “Đúng là một em bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, chẳng trách Tuấn cũng thích cô như vậy.”
Nói xong anh ta lại thở dài, buông Kiều Phương Hạ ra và nói: “Tùy cô quyết định thôi, không thì Tuấn lại trách tôi hèn hạ, keo kiệt, cô muốn đi đâu thì đi đi”
Anh ta cũng chưa tới mức phải vì một người phụ nữ mà Lệ Đình Tuấn từng chơi đùa qua mà cạch mặt với anh, nhìn vẻ mặt của Lê Đình Tuấn như thể muốn xé nát anh ta tới nơi rồi vậy..