Nhưng sức mạnh của Cố Dương Hàn không bằng Lệ Đình Tuấn, anh ấy phải chịu nhiều cú đánh vào người.
Lệ Đình Tuấn đánh anh ấy lui về phía sau hai bước, rồi lập
tức hung hăng đạp mạnh lên cái chân bị thương của Cố Dương Hàn.
Trước khi Cố Dương Hàn đến nước Nguyệt Chi thì cái chân này đã bị thương, trong nháy mắt bị Lê Đình Tuấn giẫm, anh ấy không khống chế nổi mà quỳ xuống.
Cố Dương Hàn nghe thấy tiếng khớp chân của mình vang lên răng rắc một tiếng, sau đó một cơn đau nhói ập đến.
Lệ Đình Tuấn từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ấy, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
“Lúc anh ép buộc cô ấy, cô ấy còn đau đớn hơn anh nhiều!”
Chính bởi vì Lê Đình Tuấn hiểu rõ Kiều Phương Hạ quan tâm đến Cố Dương Hàn bao nhiêu, cho nên khi nhìn thấy Cố Dương Hàn làm ra loại chuyện như vậy với cô trong video, anh mới cảm thấy cô đau đớn đến nhường nào.
Cho dù anh có đạp gãy hai chân của Cố Dương Hàn cũng không thể đền bù vết thương trong lòng Kiều Phương Hạ!
Một chân Cố Dương Hàn quỳ trên mặt đất, cắn chặt hàm răng không lên tiếng.
Anh ấy biết rõ điều Lệ Đình Tuấn nói chính là sự thật, anh ấy không thể phản bác.
Lệ Đình Tuấn không đợi những người kia tới giúp Cố Dương Hàn, lập tức buông lỏng chân của mình ra.
“Hôm nay chỉ là một sự dạy dỗ nho nhỏ thôi, nếu anh dám đụng đến cô ấy dù chỉ một ngón tay, ông đây sẽ thiến anh.
Anh nhẹ giọng quăng ra câu nói cuối cùng với Cố Dương Hàn, sau đó nhặt áo khoác của mình trên mặt đất rồi quay người đi về phía phòng bệnh.
Đầu Cố Dương Hàn ứa mồ hôi lạnh, một lúc lâu mới gồng mình đứng dậy khỏi mặt đất.
Thấy người của Mặc Hàn Bảo muốn tiếp tục đuổi theo, anh ấy lập tức trầm giọng nói: “Đừng có đuổi theo!”
Trừ khi Mặc Hàn Bảo tự mình tới, nếu không, ở đây không có người nào là đối thủ của Lê Đình Tuấn.
Lúc Lê Đình Tuấn quay trở lại phòng bệnh của Kiều Tứ Văn, Kiều Phương Hạ đã nằm yên trên ghế sô pha ở bên cạnh ngủ ngon lành.
Kiều Tứ Văn lẳng lặng nằm trên giường, dụng cụ y tế bên cạnh cho thấy từng chỉ số của cơ thể đã khôi phục về mức bình thường.
Trong không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy mỗi âm thanh “tích tích” phát ra từ máy đo nhịp tim.
Lệ Đình Tuấn đứng cạnh ghế sô pha, hai mắt chăm chú quan sát gương mặt yên bình khi chìm vào giấc mộng của Kiều Phương Hạ hồi lâu.
Tuy hệ thống máy sưởi của bệnh viện đang mở, nhưng với người đang say giấc thì vẫn còn hơi lạnh.
Anh khom người, nhẹ nhàng ôm lấy Kiều Phương Hạ rồi bế cô lên theo kiểu công chúa.
Còn chưa kịp bước ra khỏi phòng bệnh, Kiều Phương Hạ nằm trong ngực anh đã giật mình tỉnh lại.
Cô hơi động đậy, sau đó mở mắt nhìn Lê Đình Tuấn.
Ngay tại thời khắc thấy rõ người đang ôm mình là anh, cô không tiếp tục giãy giụa nữa.
Lệ Đình Tuấn biết cô đã tỉnh, hai mắt anh nhìn trực diện vào CÔ.
“Đêm nay em muốn ở lại đây với ông nội” Sau một hồi im lặng, Kiều Phương Hạ khẽ nói với anh: “Nếu không em sẽ lo lắng lắm.
”.