Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 922




Chương 922

“Được.” Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn gật đầu.

Cô đưa Vân Nguyệt lên xe, nhìn xe Vân Nguyệt rời đi mới quay người chậm rãi đi về phía Cố Dương Hàn.

“Thân thể thế nào rồi?” Cố Dương Hàn tinh tế nhìn khí sắc Kiều Phương Hạ, thấp giọng hỏi.

“Ừm, tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa sẽ đi làm lại” Kiều Phương Hạ nhìn anh ấy cười cười trả lời.

Cố Dương Hàn nhìn cô vài lần, khẽ thở dài hỏi cô: “Có còn định ở lại thành phố Hạ Du nữa không?”

Xảy ra chuyện như vậy trong lòng Cổ Dương Hàn cũng biết rõ anh ấy và Lệ Đình Tuấn đều có lỗi, mấy ngày này Kiều Phương Hạ luôn ở nhà họ Phó để tĩnh. dưỡng, anh ấy sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Kiều Phương Hạ, ảnh hưởng đến quá trình khôi phục thân thể của cô nên vẫn chưa tìm đến cô nói chuyện.

Cho đến khi hôm nay cô đi ra ngoài anh ấy mới tìm đến cô.

“Thực ra em tính qua một thời gian ngắn nữa sẽ mang ông ra nước ngoài.” Kiều Phương Hạ im lặng một chút rồi nhẹ nhàng trả lời.

Cổ Dương Hàn cười với cô, ôn nhu nói: “Cổng lớn ở nhà vẫn luôn chào đón em trở về.”

Kiều Dương Hạ ngước mắt nhìn anh ấy rồi lắc đầu: “Em định đến trụ sở chính của Quân Diệt, đến nước Thanh Sơn”

Cô sẽ không đi nước Nguyệt Chi, càng không có khả năng lo cho gia đình.

Trụ sở chính của Quân Diệt cần cô, mà nước Thanh Sơn lại là nơi tốt để dưỡng lão, khí hậu nơi ấy bốn mùa đều ôn hòa, không chừng sẽ có ích đối với bệnh tình của Kiều Tứ Văn, có thể kéo dài thời gian của ông ấy hơn một năm rưỡi.

Dự định tạm thời của cô chính là trước khi Kiều Tứ Văn qua đời thì ở nước Thanh Sơn đợi.

Giấy tạm trú ở nước Thanh Sơn cũng đã xử lí tốt.

Cố Dương Hàn im lặng nhìn cô không nói gì.

Anh ấy hiểu được, cho nên Kiều Phương Hạ rời đi không phải vì Lê Đình Tuấn, mà là vì muốn hai người họ có thời gian để tỉnh táo lại, cũng cho chính bản thân cô thời gian.

Cô vẫn còn hi vọng xa vời rằng Lê Đình Tuấn sẽ biết sửa lỗi lầm của mình, sẽ quay đầu lại.

“Sau đó thì sao? Sau khi ông nội mất thì sao? Em vẫn về thành phố Hạ Du sao?” Lúc nói chuyện trong ánh mắt Cố Dương Hàn mang theo sự tức giận.

“Kiều Phương Hạ, Lê Đình Tuấn không tốt như những gì em nghĩ! Em vốn không hiểu rõ lòng dạ anh ta sầu đến chừng nào!”

Kiều Phương Hạ nhìn Cố Dương Hàn tức giận, không nhịn được mà nhíu mày.

“Trước kia anh không như vậy.” Một lúc sau cô khẽ nói.

Quân tử như gió.

Lúc cô quen Cố Dương Hàn anh ấy là một người rộng rãi thẳng thắn, sẽ không phía sau lưng người khác nói bất kì một câu nào.

“Cố Dương Hàn, anh đừng vì em mà biến thành người trước kia bản thân mình ghét. Em không đáng để anh làm vậy” Cô lắc đầu nói với Cổ Dương Hàn.

“Hơn nữa các anh là dạng người gì, trong lòng em đều biết rõ.”

“Em biết rõ sao?” Lời cô còn chưa dứt Cố Dương Hàn đã túm lấy vai cô, kéo cô đến trước mặt, trầm giọng hỏi: “Nếu như em biết rõ thì tại sao trước khi trở về nước Nguyệt Chị em lại không thấy anh thích em?”