Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 912




Chương 912

Lúc thuốc mát lạnh tiếp xúc với làn da non mịn của Triệu Mai Hoàng, cô ấy theo bản năng rụt về sau, nhịn không được mà nhíu mày.

“Đau?” Phó Thành Đô nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi.

“Có chút.” Triệu Mai Hoàng gật đầu trả lời.

Cô cảm giác Phó Thành Đô dường như đang tức giận, nhưng lại không hiểu vì sao anh tức giận, vừa rồi thái độ của cô đối với Tần Vũ Nam rất kiên quyết mà? Anh tức giận cái gì chứ?

“Vậy anh nhẹ một chút nữa” Phó Thành Đô dừng một chút, thấp giọng nói.

Nhưng lúc anh bôi thuốc Triều Mai Hoàng vẫn nhìn anh chằm chằm khiến anh không thể chuyên tâm bôi thuốc được.

Hai người nhìn nhau, mắt Phó Thành Đô hơi động một chút, nắm lấy vành tai cô, một tay để phía sau gáy, cúi đầu hôn lên.

Triệu Mai Hoàng nhịn không được mà “a” một tiếng, mỗi lần anh nói nhẹ đều là gạt người.

Lừa đảo.

Có khả năng do nhịn hai mươi tám năm nên phát điên rồi.

Hô hấp hai người dần dần trở nên hỗn loạn, Phó Thành Đô cắn môi cô, đặt cô dưới thân. Triêu Mai Hoàng ôm lấy cổ anh, hơi thở có chút gấp gáp, nhẹ giọng hỏi: “Thành Đô, tại sao anh tức giận?”

Vì tức giận nên anh cắn cô mạnh hơn những lần trước rất nhiều, đôi môi cô bị anh mút đến độ đau nhức, cảm giác như sưng lên.

Phó Thành Đô hơi nhíu mày, không trả lời, chỉ cởi từng cúc áo của cô, bàn tay nóng hổi tiến vào thăm dò.

Triệu Mai Hoàng ở dưới người anh uốn éo hai lần, hô hấp của Phó Thành Đô càng thêm nặng nề, cúi đầu khẽ cắn vành tai nhỏ nhắn của cô, dùng răng nhẹ nhàng cọ xát.

“Gọi tên anh” Anh trầm giọng nói bên tai cô.

“Thành Đô…” Giọng nói Triêu Mai Hoàng giống như tiếng than thở, vừa nhẹ vừa mềm.

Hôm nay anh đặc biệt hung hăng, không giống bình thường.

“Nói đời này em sẽ không rời xa anh” Phó Thành Đô tiếp tục nói bên tai cô.

“Không… Rời xa anh.”

“Không rời xa ai?” Phó Thành Đô tiếp tục hỏi.

Trước mắt Triệu Mai Hoàng hiện lên một tia sáng, thân thể cô trong nháy mắt liền cứng đờ.

Phó Thành Đô thậm chí còn không cởi quần áo…

Thân thể cô cứng đờ mười mấy giây, sau đó nhếch môi cười, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình vào khuỷu tay Phó Thành Đô.

Thật lâu sau cô mới nhỏ giọng trả lời giống như mèo con: “Không rời xa anh Đô.”

Thật kì quái, từ lúc chính thức quen anh đến bây giờ đã là bốn năm, dường như cô không có quá nhiều cảm giác với người đàn ông này, thậm chí ngay cả lúc cùng ngủ với anh trên một chiếc giường, lúc diễn kịch trước mặt người nhà cũng không có chút động lòng với anh.

Thậm chí lúc nhìn thấy anh còn có chút khiếp sợ.

Vóc dáng cô nhỏ nhắn xinh xắn, cao khoảng một mét sáu tư, mà Phó Thành Đô lại cao lớn tầm khoảng một mét chín. Hơn nữa anh là quân nhân, mặc dù cơ bắp không quá khoa trương nhưng nhìn vẫn rất cứng rắn.