Chương 906
Triệu Mai Hoàng khẽ nhướng mày và nói: “Nói cũng đúng nhỉ?
“Có phong lì xì không?” Cô ấy ngước mắt lên nhìn sang nhân viên của cửa hàng trang sức đá quý.
Nhân viên cửa hàng đứng ở bên cạnh đã xem đến mức choáng váng, mãi đến khi Triệu Mai Hoàng hỏi thì nhân viên cửa hàng mới vội vàng gật đầu đáp lại: “Có
Sau khi nói xong thì quay người đến quầy lấy ra một phong lì xì.
Đùa à, nhà họ Triệu chính là nhà đầu tư của cửa hàng trang sức đá quý bọn họ đấy! Đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với Triều Mai Hoàng! Yếu trâu còn hơn. khoẻ bò, cho dù nhà họ Triệu không đắc thế nhưng nền tảng rốt cuộc vẫn rất dày.
Triêu Mai Hoàng bước đến cái quầy mà vừa nãy bọn họ đã dừng lại rất lâu và liếc nhìn vào trong.
“Họ đã thích viên nào đấy?” Cô ấy hỏi nhân viên cửa hàng.
“Viên này ạ” Nhân viên cửa hàng cẩn thận chỉ vào một viên kim cương lớn hơn một carat chút.
Triệu Mai Hoàng không thể nhịn được cười sau khi nhìn thấy giá cả.
“Lấy ra, tính tiền vào tội” Cô ấy khẽ thở dài và nói.
Cô ấy vẫn rất thích cảm giác lấy tiền làm bẽ mặt người khác.
“Vâng ạ?
Nhân viên cửa hàng lấy chìa khoá mở quẩy ra, Triệu Mai Hoàng trực tiếp đưa tay vào trong và dùng ngón tay nhặt lấy viên kim cương đó lên, nhẹ nhàng ném vào trong phong lì xì.
Sau đó niêm phong lại, quay người bước đến trước mặt Hàn Phương, dùng phong lì xì nhẹ nhàng vỗ vào mặt của Hàn Phương vài cái và nói: “Tía đây đã nhiều năm với Vũ Nam như vậy rồi, hai người kết hôn ấy, thì tía ít nhiều cũng phải nên có chút bày tỏ. Viên kim cương nhỏ này, xem như là cám ơn ân huệ lúc đó không cưới của anh ta nhé”
Những năm trước, Triệu Mai Hoàng đã say mê vào việc sưu tầm các loại kim cương, bởi vì chất lượng kim cương của cửa hàng này được đánh giá là cao, và cũng là thương hiệu có tiếng tăm trên quốc tế, ba của Triệu Mai Hoàng vì để thuận tiện cho con gái lấy kim cương nên đã đầu tư vào đây..
Có thể nói, chỉ cần Triệu Mai Hoàng muốn lấy thì tiện tay soạt một cái, tất cả kim cương trong cửa hàng này đều không thành vấn đề.
Bỏ ra một số tiền nhỏ để cám ơn Hàn Phương đã cướp đi tên cặn bã Tân Vũ Nam này, Triệu Mai Hoàng cảm thấy không bị lỗ.
Hàn Phương bị Triều Mai Hoàng và Kiều Phương Hạ mỗi người đá một chân, hồi lâu sau cũng không thể đứng dậy khỏi mặt đất, nhất là cú đá nhẹ nhàng đó của Kiều Phương Hạ, cô ta cảm thấy cái cẳng chân của mình sắp gãy mất rồi.
Triêu Mai Hoàng gấp đôi phong lì xì lại, nhẹ nhàng kéo cổ áo của cô ta ra rồi nhét thẳng vào trong áo của cô ta.
Khi kéo cổ áo của Hàn Phương ra, vô tình liếc nhìn thấy kích cỡ của cô ta, bèn không nhịn được tặc lưỡi.
Chẳng trách sao lúc đó Tần Vũ Nam lại không thể kìm lòng được.
Kết cấu của cô ta cũng lớn quá nhỉ.
“Hãy trân trọng viên kim cương này, bởi vì bắt đầu từ ngày hôm nay, cô đã không còn tư cách tiêu dùng bất cứ thứ gì của thương hiệu này cả” Cô ấy ngước mắt lên nhìn chằm chằm Hàn Phương rồi nhẹ giọng nói.
Cô ấy rút tay lại và lấy ra một tờ khăn giấy khử trùng từ trong túi xách, cẩn thận lau tay, đứng dậy và bình thản nói với Kiều Phương Hạ: “Chúng ta đi thôi”
Cô ấy không quan tâm lời bàn tán như thế nào của những người bên ngoài, dù sao thì lễ cưới của cô ấy với Phó Thành Đông sắp diễn ra rồi, không cần cô ấy phải giải thích thì tin tức cũng sẽ được lan truyền khắp thành phố Hạ Du.
Điều quan trọng vào lúc này chính là chiếc túi Hermes Himalaya mà cô ấy đã hẹn sẵn với nhân viên cửa hàng sẽ lấy trước một giờ, nếu chỉ vì tên ả khốn nạn Hàn Phương này mà làm chậm trễ việc cô ấy lấy túi, khiến cho người khác lấy đi trước thì cô ấy chắc chắn sẽ quay lại lột da của cô ta ra!