Chương 887
Lệ Đình Tuấn chỉ hơi nhíu lông mày, yên lặng cởi từng cúc áo khoác, vứt chiếc áo đã ướt xuống đất, sau đó quay người đi tìm thuốc mỡ.
Kiều Phương Hạ yên lặng nhìn bóng lưng của anh, thấy anh quay người đi lại đây, nửa ngồi trước mặt cô.
Anh thẩm một ít thuốc mỡ lên trên tăm bông, không nói lời nào kéo tay cô qua, cẩn thận bôi thuốc lên vùng da ửng đỏ của cô rồi xoa đều.
Kiều Phương Hạ nhìn động tác của anh, một lúc sau mới nói: “Phó Thành Đô rất quan tâm Triệu Mai Hoàng. Nếu vừa rồi anh làm cô ấy bị thương thì Phó Thành Đô sẽ không đau lòng sao?”
Lệ Đình Tuấn yên lặng bôi thuốc cho cô xong thì đặt tăm bông xuống, ngẩng đầu nhìn cô.
“Em cũng biết tôi đau lòng à.” Anh nói nhỏ
Cô chỉ toàn suy nghĩ cho người khác. Sao cô không đứng ở lập trường của anh suy nghĩ thử một lần?
Kiều Phương Hạ nghẹn lời.
Cô sợ Lệ Đình Tuấn sẽ giận chó đánh mèo với Triều Mai Hoàng. Huống hồ hôm nay Triệu Mai Hoàng đến đây để nói tốt cho Lê Đình Tuấn.
Hai người nhìn nhau một lúc, Kiều Phương Hạ đang định nói gì đó thì Lệ Đình Tuấn liếc nhìn mấy chỗ bị nước văng tung tóe trên người cô rồi nói: “Quần áo em ướt hết rồi, cởi ra trước đã”.
Hôm nay thời tiết ấm áp, trong phòng còn bật máy sưởi nên Kiều Phương Hạ cũng không cảm thấy lạnh.
Lê Đình Tuấn thấy cô không nhúc nhích, tưởng rằng vì anh ở đây nên cô không muốn thay quần áo trước mặt anh, anh khẽ thở dài nói: “Nếu lúc này tôi chạm vào em thì có khác gì cầm thú chứ?”
Nói xong thì anh buông tay Kiều Phương Hạ ra.
Kiều Phương Hạ nhìn anh đứng dậy đi về phía phòng để quần áo rồi mang một bộ quần áo sạch đến, cúi người đặt nó góc giường cho cô.
Hai người nhìn nhau, Lê Đình Tuấn quay người bước ra ngoài và thay cô đóng cửa lại.
Kiều Phương Hạ nhìn anh đi ra ngoài, mấy câu nói vòng vo trong bụng hồi lâu nhưng cuối cùng cô vẫn không nói ra.
Cô bình tĩnh nhìn về phía cửa. Cô biết anh vẫn đang đứng ở cửa chưa đi, bởi vì cô không nghe thấy tiếng bước chân anh đi xuống lầu.
Một lúc lâu sau, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân Lê Đình Tuấn dần dần đi xa.
Cô thu mắt lại. Khóe mắt vô tình lướt tới máy tính xách tay Lê Đình Tuấn để trong tủ thủy tinh.
Buổi tối có Lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu. Trong quân đội cũng có chương trình Nguyên Tiêu đặc biệt. Sau khi Phó Viễn Hạo quay về từ quân khu, ông ấy liền hỏi Kiều Phương Hạ: “Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, hay là tối này ra ngoài chơi đi?”.
Kiều Phương Hạ đã không còn chảy máu nữa. Chị Phương cũng đề nghị cô ra ngoài đi dạo một lúc, đừng để bản thân mệt là được.
Kiều Phương Hạ nhìn dáng vẻ sốt ruột của Phó Viễn Hạo, sau khi cân nhắc một hồi thì gật đầu trả lời: “Được rồi, tối nay cháu sẽ cùng đi xem Lễ hội đèn lồng với ông.”
Phó Viễn Hạo xoa xoa hai bàn tay, dừng lại vài giây rồi ngập ngừng hỏi: “Hay là đón Đình Trung tới đây đi? Thằng bé rất thích ngắm đèn kéo quân”.