Chương 859
Ban đầu căn phòng mà Kiều Phương Hạ ngủ là phòng trước đây của Lệ Đình Tuấn, nó rất đơn giản, có giường có bàn làm việc, trước cửa sổ sát đất có ghế số pha.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, tay áo xắn lên đến cánh tay, đầu óc của Kiều Phương Hạ còn chưa tỉnh hẳn, dường như cô nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc mười mấy tuổi.
Có một ngày cô ngủ trưa trên giường của Lê Đình Tuấn, khi thức dậy thì trời đã tối om, cô sợ hãi đứng dậy, hoang mang đi tìm anh trai. Lê Đình Tuấn đang ngồi ở đó, mặc áo sơ mi đồng phục học sinh và đọc sách, anh nhìn cô và hỏi: “Thức rồi sao?”
Mọi thứ đều giống như trước đây, mọi thứ dường như vẫn vậy, nhưng sự thật là mọi thứ đã thay đổi rồi.
Kiều Phương Hạ không nói lời nào, một lúc lâu sau, cô từ trên giường ngồi dậy.
Vừa định xuống giường đi rửa mặt thì Lê Đình Tuấn đã đẩy cái bàn nhỏ di chuyển đến trước mặt cô, anh nói nhỏ: “Chỉ ở trên giường rửa mặt thôi.”
Kiều Phương Hạ không thể không nhíu mày, ở trên giường thì rửa mặt thế nào chứ?
Lệ Đình Tuấn xoay người đi đến nhà vệ sinh lấy một ly nước ấm, giúp cô bóp kem đánh răng ra, đem một cái chậu nhỏ mà Phó Minh Tuyết nhờ anh mang lên và đặt ở trên bàn. Anh xoay người ngồi ở mép giường, cầm ly rửa mặt đưa tới môi cô, anh nói: “Nhổ vào trong chậu”
Kiều Phương Hạ im lặng liếc nhìn anh và cô không có ý định làm như vậy.
Cô chỉ làm một cuộc phẫu thuật, không phải gãy tay gãy chân.
“Anh Lệ rất rảnh, đúng không?” Cô hỏi ngược lại anh.
“Ngày hôm qua tôi đã ở trước mặt ông nội em và hứa sẽ ở cạnh em trong tuần này, đương nhiên tôi sẽ không thất hứa” Lê Đình Tuấn nhìn cô chằm chằm.
Kiều Phương Hạ nghĩ rằng mọi người đều đang góp vui lấy lệ, ai biết rằng Lệ Đình Tuấn thật sự định ở cùng cô trong một tuần.
Cô đã hối hận vì đồng ý với Kiều Hứa Văn đến nhà họ Phó.
Trước mặt người nhà họ Phó cô phải diễn xuất một tuần.
Cô im lặng vài giây, đưa tay định đoạt lấy cái ly trong tay Lê Đình Tuấn nhưng Lệ Đình Tuấn lập tức dời cái ly đi.
Kiều Phương Hạ lấy không được, lông mày cô không khỏi nhíu lại.
“Mẹ đã nói rồi, tay của em tạm thời không cần đụng vào nước” Lê Đình Tuấn dùng bàn chải đánh răng trong tháng ở cữ nhúng vào một chút nước, anh đưa tới tay cô, sắc mặt thản nhiên nói.
Kiều Phương Hạ lại im lặng vài giây, rồi nhận lấy bàn chải đánh răng và súc miệng bằng ly nước trên tay Lê Đình Tuấn.
Khi cô ngẩng đầu lên, trán của cô đối diện với cằm của Lê Đình Tuấn.
Lê Đình Tuấn nhìn cô, đột nhiên anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chế trụ sau ót cô và hôn lên trán cố.
Kiều Phương Hạ còn nhớ ngày hôm đó, Lê Đình Tuấn nhìn thấy hai mắt đỏ hoe vì hoảng hốt của cô, anh từ cửa sổ đi đến và chỉ cúi đầu hôn lên trán như vậy, dỗ dành nói: “Đừng sợ, tôi ở đây?